Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 110-3: Về kinh (3)


1 năm

trướctiếp

Hiện giờ huynh ấy nghiễm nhiên đã trở thành một thế lực mới trong triều, tuy rằng căn cơ không sâu nhưng cũng chẳng ai lay chuyển nổi.

Bởi suy nghĩ trong lòng huynh ấy vững vàng nên huynh ấy không sợ ánh mắt của người đời, cũng không sợ lương tâm tra tấn, mục tiêu rõ ràng, ý chí kiên định.

Không biết thứ huynh ấy đang theo đuổi rốt cuộc là gì.

Tuy Hoắc Minh Cẩm chỉ nói mấy câu ngắn ngủi nhưng Phó Vân Anh lại cảm thấy mình đã có thêm hiểu biết mới về Hoắc Minh Cẩm. Huynh ấy không chỉ rõ nghệ cao cường mà nội tâm cũng mạnh mẽ.

"Hình Bộ thị lang không đáng lo, hắn chẳng nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu."

Thấy nàng trầm mặc hồi lâu, nghĩ rằng nàng vẫn đang lo lắng về vụ án của Trương thị, Hoắc Minh Cẩm đột nhiên nói.

Lời nói rất chắc chắn như thể Hình Bộ thị lang đã là cá nằm trên thớt.

Phó Vân Anh giật mình, Hoắc Minh Cẩm vừa mới kéo Đại Lý Tự thiếu khanh xuống, giờ không phải cũng định xuống tay với cả Hình Bộ đấy chứ?

Người này thật quá tích cực, hết lần này đến lần khác, không biết điểm dừng, Thẩm Giới Khê là người giỏi bày mưu tính kế như thế cũng sắp bị huynh ấy dắt mũi cho chạy đứt hơi rồi.

Đắc tội một người cố chấp, không đạt được mục đích ắt không từ bỏ như vậy đáng sợ quá thể.

"Hoắc đại nhân, ngài..."

Nàng vừa nói ra như thế, sắc mặt Hoắc Minh Cẩm đã hơi thay đổi, nàng giả vờ nhưng không phát hiện ra, hỏi tiếp, "Ngài đã biết ta là nữ... Trở lại kinh thành, ta vẫn có thể lật lại bản án cho Trương thị sao?"

Hoắc Minh Cẩm cười, rõ ràng là biết ẩn ý trong lời nói của nàng, nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm vui nhàn nhạt khó hiểu, đại khái là tâm ý trong lòng chàng đã bị nàng bóc trần, giờ thấy nàng vắt óc suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cảm thấy vừa vui vẻ lại vừa không biết phải làm sao.

Đối mặt với nàng, dẫu không biết phải làm sao chàng vẫn rất vui vẻ.

Nàng không cần phải làm gì cả, chỉ cần vẫn khỏe mạnh ngồi ở trước mặt chàng, vậy là đủ để chàng cảm thấy thoải mái rồi.

Chàng nói: "Nàng biết Triệu Bật và Lý Hàn Thạch là người của ta, nàng xem, trong tay nàng cũng có nhược điểm của ta.”

Phó Vân Anh giật mình.

Vậy mà huynh ấy cũng nói ra được. Huynh ấy có thể quyết định chuyện sống chết của nàng, trong khi Triệu Bật và Lý Hàn Thạch có phải người của huynh ấy hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng tới căn cơ của huynh ấy, cái nhược điểm này, căn bản không đáng sợ.

"Nàng không cần phải sợ ta." Đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng đăm đăm, chàng cầm tay nàng lên lần nữa, tuy nói ra lời trấn an nàng nhưng động tác lại cứng rắn, cố chấp hơn tất cả những lần trong kí ức của nàng, ánh mắt chuyển từ bình tĩnh sang thâm tình, sự uy nghiêm, mạnh mẽ mà chàng vẫn luôn cẩn thận đè nén bấy lâu bỗng toát ra từ đôi mắt ấy, "Nếu còn chưa yên tâm, ta còn có thể nói cho nàng những bí mật khác nữa, nhưng nàng phải hiểu, ta sẽ không buông tay."

Bàn tay chàng to rộng, cứng rắn, nắm chặt bàn tay nàng.

Lần này Phó Vân Anh không có ý định giãy ra, dù sao đi nữa, người này cũng là võ tướng.

...

Hoắc Minh Cẩm khỏe mạnh hơn người. Đối với chàng mà nói, vết thương trên vai chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng nhắc tới. Sau khi tỉnh lại, chỉ nghỉ ngơi một ngày, chàng lập tức thúc giục thuộc hạ trở lại kinh thành.

Phó Vân Anh đương nhiên đi theo. Mấy ngày gần đây, nàng đã bỏ thời gian soạn một phần lời khai mới. Mấy người Thạch Chính về kinh thành trước, những công văn đó chắc chắn đã bị người của Hình Bộ thị lang cướp đi mất rồi. Nàng đã tính trước, mỗi bộ giấy tờ chứng minh đều có hai bản.

Xe ngựa vừa vào cửa thành chưa được bao lâu đã có người cản họ lại, Hoàng thượng yêu cầu Hoắc Minh Cẩm lập tức vào cung diện thánh.

Lý Xương nhíu mày, muốn tìm cớ thoái thác, người cản đường nhắc nhở bọn họ: "Vạn tuế gia đang ở Diễn Võ Thính (trường đấu võ), muốn hỏi về chuyện gian tế bị kẻ khác cướp đi. Thẩm các lão, Vương các lão, Thôi đại nhân, đô đốc, tổng binh đều đang ở đó, tốt nhất là Hoắc chỉ huy sứ nên nhanh chóng tới đó."

Không phải nói gì thêm, đến cả Phó Vân Anh cũng bị đưa tới Diễn Võ Thính. Lúc sát thủ xuất hiện, nàng cũng có mặt ở đó, là một trong những nhân chứng.

Hoắc Minh Cẩm vén màn xe lên, nhìn ra ngoài xe ngựa, khẽ dặn dò Lý Xương đang theo sát bên cạnh xe ngựa mấy câu, rồi quay đầu lại bảo nàng: "Nàng không cần phải diện thánh, sẽ có người đưa nàng đi chỗ khác hỏi
mấy câu. Không cần phải giấu giếm gì cho ta cả, cứ nói thật là được."

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Tới Diễn Võ Thính, Phó Vân Anh xuống xe ngựa trước sau đó mới xoay người đỡ Hoắc Minh Cẩm.

Lần này coi như Hoắc Minh Cẩm sơ suất, làm hỏng việc, không biết liệu Hoàng thượng có truy cứu trách nhiệm hay không. Thẩm Giới Khê cũng có mặt ở Diễn Võ Thính, nhất định sẽ nhân cơ hội này để làm khó Hoắc Minh Cẩm.

Nhưng chàng vẫn rất bình tĩnh, trên mặt không hề có chút hoảng loạn nào, dường như đã có chuẩn bị từ trước.

Lúc đi, chàng còn dặn dò nàng, "Sau khi hỏi xong thì về thẳng Đại Lý Tự. Vết thương trên tay còn chưa khỏi hẳn, nhớ phải bôi thuốc."

Tới lúc này huynh ấy vẫn nhớ tới vết thương ở cổ tay nàng.

Trong lòng Phó Vân Anh dâng lên một cảm giác khó hiểu, gật đầu, nhìn theo bóng Hoắc Minh Cẩm đi vào Diễn Võ Thính.

Phần vai bị thương chung quy vẫn gây ảnh hưởng, cho dù bước chân vẫn vững vàng như cũ nhưng tốc độ lại chậm hơn trước rất nhiều. Tiểu thái giám tới tìm nàng, "Phó tư trực, mời đi bên này."

Nàng theo tiểu thái giám đi vào một chiếc lều được tạm thời dựng lên ở một góc sân, mấy người Lý Xương vừa đi từ trong đó ra. Bọn họ cũng bị gọi vào hỏi chuyện về hoàn cảnh lúc gian tế bị cướp đi mấy hôm trước.

Phó Vân Anh đi vào, nghe thấy một giọng nói thanh thoát, bình tĩnh, không một tia gợn sóng quen thuộc vang lên bên tai, "Tại sao ngươi lại cùng đi với Hoắc Minh
Cẩm?"

Khóe miệng nàng giật giật, ngước mắt lên nhìn.

Một người đang ngồi ngay ngắn trước mặt, mặc một bộ quan bào đỏ thẫm, mặt như ngọc tạc, khí thế không sắc bén nhưng dù sao cũng là một đại thần chỉ còn cách Nội Các một bước chân nên giọng nói vẫn rất uy nghiêm, còn mang theo cái nhìn đầy áp lực của người bề trên.

Là Thôi Nam Hiên.

Nàng còn chưa kịp kinh ngạc đã nhìn thấy hai người đang ở phía sau Thôi Nam Hiên, ngẩn người.

Một người có gương mặt tròn, mập mạp, nụ cười tươi trên mặt khiến ông ta trông thật hiền từ. Một người tuấn tú đĩnh đạc, nét mặt ôn hòa, ánh mắt nhìn nàng mang theo sự lo lắng. Lại còn có cả Uông Mân và Phó Vân Chương nữa.

Hai người cầm bút trong tay, giấy trải trước mặt, hiển nhiên là đang chuẩn bị ghi lại những câu trả lời của nàng.

Nàng hơi cúi đầu, kể lại kỹ càng một lần chuyện hôm đó ngẫu nhiên gặp Hoắc Minh Cẩm ở trạm dịch.

Thôi Nam Hiên không biểu hiện cảm xúc gì, nghe xong lại hỏi tiếp: "Vào ngày gian tế bị cướp đi, ngươi có nhận ra đối phương là ai không?"

Nàng lắc đầu, nói: "Đối phương không có dấu hiệu đặc thù gì để nhận biết, về phần binh khí, đao pháp của chúng... hạ quan không hiểu những thứ đó, không nhìn ra được manh mối gì."

Thôi Nam Hiên hỏi tiếp, "Hoắc Minh Cẩm bị thương như thế nào?"

Nàng đáp: "Hoắc chỉ huy sứ bị tên bắn lén gây thương tích."

Thôi Nam Hiên không cho nàng thời gian để thở, tiếp tục hỏi Hoắc Minh Cẩm bị thương có nặng hay không.

Hắn hỏi câu nào nàng đáp câu ấy.

Sau khi biết nàng chẳng phân biệt ngày đêm, từ đầu đến cuối vẫn ở chung một phòng với Hoắc Minh Cẩm, Thôi Nam Hiên nhìn nàng, nhíu mày, khóe môi cong lên, có chút cảm giác trào phúng.

Phó Vân Anh đứng im không nói gì.

Từ đầu tới cuối, Phó Vân Chương luôn cắm cúi viết lách, lúc này ngẩng đầu lên, nhìn nàng, nói: "Được rồi, ngươi có thể đi ra ngoài."

Ánh mắt y ôn hòa, cho dù Thôi Nam Hiên và Uông Mân đang ở đó, y vẫn không hề che giấu sự quan tâm bảo vệ của mình.

Phó Vân Anh nhìn y, ý bảo "Muội không sao" rồi xoay người ra khỏi lều.

Trong lều, Uông Mân nhìn về phía Thôi Nam Hiên, thấy sắc mặt hắn hơi tối lại nhưng vẫn cười nói với Phó Vân Chương: "Trọng Văn, cậu em này của cậu có tài, có tiềm năng phát triển nhưng cậu ta lại suốt ngày dính vào Hoắc Minh Cẩm, cứ thế này chẳng có lợi cho con đường làm quan của cậu ta đâu, sao cậu không nhắc nhở cậu ta mấy câu?"

Phó Vân Chương mỉm cười, tay vẫn liên tục ghi chép, nói: "Vân ca nhi yêu ghét rõ ràng, có ân tất báo, Hoắc chỉ huy sứ từng có ân với đệ ấy."

"Thì ra là thế." Uông Mân gật đầu, trên khuôn mặt Bồ Tát vẫn mang một nụ cười tủm tỉm.

Thôi Nam Hiên nhìn về phía chùm ánh sáng chiếu xuống từ lỗ hổng trên đỉnh lều, mắt hơi nheo lại, đột nhiên hỏi: "Hoắc Minh Cẩm có ân gì với Phó Vân?"

Đây là lần đầu tiên Thôi Nam Hiền hỏi một câu không liên quan tới việc điều tra gian tế.

Anh tỷ nhi không thích hắn.

Phó Vân Chương cân nhắc một chút, chuyện ở bến tàu mà nói ra thì có vẻ không hợp lý lắm, y không đề cập tới Ngũ tỷ nhi, chỉ nói: "Hoắc chỉ huy sứ đã cứu chú ruột của đệ ấy."

Thôi Nam Hiên không nói gì thêm, biểu hiện trên mặt vẫn đạm nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp