Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 118: Mũi tên sáp (1)


1 năm

trướctiếp

Việc ở Lương Hương đã gần như hoàn thành, Phó Vân Anh vốn cũng định hôm nay cử hành xong nghi thức của lễ xuân canh là đi luôn.

Hoắc Minh Cẩm thấy nàng chần chừ bèn hỏi: "Sao thế? Ta đã phái người sửa soạn đồ đạc của nàng ở trạm dịch rồi."

Người này chuẩn bị cũng chu đáo thật đấy.

Phó Vân Anh quay lại nhìn về phía đàn tế, "Hoắc đại nhân, miếng ngọc bội hình con cá mà huynh bảo Lý Hàn Thạch đưa cho ta thất lạc mất rồi, ta đang định sai người âm thầm tìm về."

Nếu là người dân nào đang cầm thì không cần phải lo chuyện tìm kiếm hỏi thăm, tìm một người từ từ nghe ngóng là có thể tìm về được. Nếu như không phải, vậy nhất định đã rơi ở dưới đàn tế.

Hoắc Minh Cẩm nhìn hông nàng, đúng là không còn gì. Vừa rồi cách khá xa, nhìn thấy nàng bị đám đông chặn lại dưới đàn tế, không ra được, chàng đã đoán được việc này, trước kia cha chàng từng chủ trì lễ xuân canh, chàng khi ấy cũng đi theo, "Không sao đâu, để lại mấy người rồi tìm từ từ. Nàng cứ theo ta về kinh trước đã, miếng ngọc bội hình con cá kia thực ra cũng chẳng phải vật quý giá gì đâu, tới lúc về ta lại kiếm cho nàng một miếng y hệt."

Đấy không phải là đồ gia truyền của nhà huynh ấy hay sao? Không quan tâm như vậy thật à?

Phó Vân Anh lắc đầu, dù sao cũng đã đeo lâu như thế rồi, thế nào nàng cũng phải tìm lại nó, "Đợi một chút đã, xem có tìm được không."

Ngừng lại một chút, ngước mắt nhìn chàng, nàng nghiêm túc nói: "Đều là do ta sơ sẩy lơ là, nếu hôm nay vẫn chưa tìm thấy, ta sẽ ở lại đây. Huynh về kinh thành trước được không?"

Lo ngọc bội bị người khác nhân lúc rối loạn mà lấy đi mất, nàng mới cố tình tháo xuống cầm trong tay, không ngờ lại làm mất.

Thế cục trong kinh thành liên tục thay đổi, chỉ hy vọng đừng lại có biến cố nào đó xảy ra vì nàng.

Nàng rất kiên quyết.

Hoắc Minh Cẩm khẽ cong khóe miệng, giơ tay lên.

Mấy tùy tùng đang ở cách chàng không xa lập tức chạy tới, tiếng bước chân nhẹ nhàng, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh, cúi đầu ôm quyền: "Nhị gia có gì cần dặn dò ạ?"

Chàng nói nhỏ mấy câu, mấy tùy tùng thưa vâng rồi tản ra xung quanh.

"Việc này không nên để lộ..." Phó Vân Anh nói.

Hoắc Minh Cẩm ừ một tiếng, "Ta biết, mấy người bọn họ rất cẩn thận, nàng yên tâm."

Chàng thực sự không nói quá lời, chỉ lát sau, mấy người tùy tùng kia đã mang miếng ngọc bội về, "Tìm được trên mặt cỏ ạ, rơi xuống vũng nước, không nhìn kỹ thì không thấy."

Phó Vân Anh thở phào.

Hoắc Minh Cẩm nhận ngọc bội, khom lưng định đeo cho nàng.

Những người xung quanh mặt mày biến sắc. Viên Tam và Phó Vân Khải kinh ngạc đến mức mồm miệng há hốc cả ra, mặt mày như vừa bị sét đánh.

Phó Vân Anh đưa tay đặt lên cổ tay Hoắc Minh Cẩm, "Không cần làm phiền huynh, để ta tự làm đi."

Nàng nhận miếng ngọc bội, đặt vào trong tay áo.

Trước khi đi, nàng chào từ biệt huyện lệnh.

Huyện lệnh biết thân phận của Hoắc Minh Cẩm, hai chân run run, không dám ngẩng đầu.

Sau đó, nàng lên cùng một chiếc xe với Hoắc Minh Cẩm. Viên Tam định đi theo, Phó Vân Anh bảo hắn đi chiếc xe phía sau, "Ta có chuyện muốn nói với Hoắc chỉ huy sứ."

Viên Tam muốn nói gì nhưng lại thôi, nhìn sang Hoắc Minh Cẩm, thấy chàng cao lớn, bên hông lại còn đeo một thanh đao, mày nhíu chặt, "Lão đại, có việc gì ngươi nhớ gọi ta đấy."

Hắn dường như đang cố ý thị uy, khua khua nắm tay.

Phó Vân Anh gật đầu, nhìn theo hắn và Phó Vân Khải đi lên chiếc xe ngựa phía sau.

Nàng vừa quay đầu lại, Hoắc Minh Cẩm đã cầm tay nàng lên, như thể đây là chuyện đương nhiên.

Thân phận hiện giờ của nàng vẫn là đàn ông mà huynh ấy vẫn chẳng thèm kiêng dè chút nào, thật sự không sợ bị mang tiếng là đoạn tụ hay sao?

Hoắc Minh Cẩm đứng chờ nàng, cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa.

Phó Vân Anh âm thầm thở dài, vịn tay chàng, leo lên xe ngựa, nhận ra trong xe có mấy chiếc rương được sắp xếp chỉnh tề. Đó là hành lý của nàng.

Chờ nàng ngồi vững, Hoắc Minh Cẩm cũng lên xe theo, xe ngựa lắc lư mấy cái rồi chậm rãi rời huyện Lương Hương.

Trầm mặc trong chốc lát, Hoắc Minh Cẩm đột nhiên hỏi nàng: "Nàng thực sự vẫn luôn mang theo bên người à?"

Phó Vân Anh ngẩn ra một lát, nhận ra chàng đang hỏi chuyện miếng ngọc bội, khẽ trả lời: "Khi đó huynh cố ý dặn dò phải mang theo bên người còn gì."

Ân nhân cứu mạng cũng chỉ có một yêu cầu nho nhỏ như vậy thôi, nếu như khi ấy nàng đã hứa thì đương nhiên phải nói được làm được. Mấy năm nay, dù đi đâu đi chăng nữa, nàng cũng luôn mang miếng ngọc bội bên
người, đến tối đi ngủ sẽ đặt dưới gối đầu.

Hoắc Minh Cẩm cười, cúi đầu kéo tay nàng, những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay mềm mịn của nàng, "Ta thích cách nàng lo lắng cho ta."

Miếng ngọc bội chỉ là vật ngoài thân, làm sao quan trọng được như người.

Thấy nàng nhất định phải tìm lại miếng ngọc bội của mình cho bằng được rồi mới bằng lòng đi, chàng cảm thấy thật thoải mái.

Cái loại cảm giác tê dại này lại xuất hiện.

Phó Vân Anh rụt tay về, vừa rồi nàng không lo lắng cho Hoắc Minh Cẩm, là lo lắng cho miếng ngọc bội mà huynh ấy đưa đấy chứ?

Nghĩ ngợi một hồi, nàng lấy miếng ngọc bội trong tay áo ra, đặt trong lòng bàn tay, "Những thứ như thế này nếu mang theo bên người sẽ rất dễ thất lạc, đây là đồ gia truyền của Hoắc đại nhân, thực sự quý giá, ta..."

Nụ cười trên mặt Hoắc Minh Cẩm tắt dần.

Biết Hoắc Minh Cẩm đang hiểu lầm, cho rằng nàng muốn trả lại miếng ngọc bội, Phó Vân Anh nói tiếp: "Ta định cất nó đi, để vào chỗ thích hợp, tránh lần sau lại làm mất. Hoắc đại nhân, huynh thấy sao?"

Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã khiến Hoắc Minh Cẩm cảm thấy chẳng biết đường nào mà lần.

"Nàng muốn là thế nào thì cứ làm thế đi, dù có làm mất cũng không sao, ta lại tặng nàng cái khác." Chàng bình tĩnh nói.

Nhìn điệu bộ này của huynh ấy, thực sự không quan tâm thật.

Phó Vân Anh cho miếng ngọc bội vào một chiếc túi nhỏ, cất đi. Huynh ấy không quan tâm chuyện nàng có mang theo miếng ngọc bội bên người hay không, chỉ cần nàng nhận là được, vậy thì sao trước kia lại cố ý lệnh cho Lý Hàn Thạch dặn dò nàng lúc nào cũng phải đeo?

Sợ rằng mình lại bỏ qua điều gì, nàng hỏi thẳng: "Có phải miếng ngọc bội này có điểm gì đó đặc biệt không?"

Hoắc Minh Cẩm cười, ý cười ánh lên trong đáy mắt, "Chỉ là đồ riêng của ta thôi, điểm đặc biệt của nó là ở chỗ..."

Chàng bỗng ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Phó Vân Anh.

Xe ngựa cán lên một mô đất, đột nhiên lung lay mạnh.

Phó Vân Anh vội bám tay vào thành xe, giữ cho mình ngồi vững, Hoắc Minh Cẩm giơ tay ra đỡ nàng, bàn tay rộng của chàng nắm chặt lấy cánh tay nàng. Chàng nói, hơi nóng phả bên tai nàng, "Ở chỗ nàng chịu nhận nó."

Chàng giữ nàng một lúc lâu mới buông tay ra.

Hóa ra lúc Minh Cẩm ca ca cợt nhả là như thế này.

Phó Vân Anh khẽ mím môi, không thèm nhìn chàng nữa, cầm lấy một cuốn bản đồ huyện Lương Hương trong hành lý của mình lên xem.

Hoắc Minh Cẩm cũng không làm phiền nàng, chỉ mỉm cười như thế, nhìn nàng chăm chú. Trong xe chỉ còn tiếng mở sách loạt soạt thi thoảng rang lên.

Phó Vân Anh mặc kệ Hoắc Minh Cẩm, nghiêm túc đọc mấy trang sách, lúc ngước mắt lên lại phát hiện ra chàng đã dựa vào thành xe ngủ từ lúc nào. Đôi chân mày giãn ra dường như hơi mệt mỏi, dưới mắt có một quầng thâm nhàn nhạt.

Nàng do dự một chút rồi đặt một chiếc gối sau lưng chàng để chàng có thể ngủ thoải mái hơn một chút.

Đêm nay họ không dừng lại nghỉ, đi cả đêm.

Chiều hôm sau, họ về tới kinh thành.

Từ đường lớn đến phố nhỏ, người đi lại thưa thớt, không khí lạnh lẽo.

Họ vừa mới vào thành đã liên tục có người của Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa tới báo cáo tình hình. Hoắc Minh Cẩm nghe họ báo cáo từng chuyện một xong, trầm giọng ra lệnh.

Mọi người thưa vâng. Họ vừa đi, lại có người khác tới.

Phó Vân Anh về thẳng Đại Lý Tự báo cáo kết quả công việc, Viên Tam và Phó Vân Khải về nhà ở phố Cao Pha.

Hoắc Minh Cẩm phái hai người đi theo nàng, "Từ nhỏ họ đã đi theo ta, tuyệt đối trung thành. Nếu có chuyện gì xảy ra, nghe lời bọn họ mà làm."

Nàng gật đầu đồng ý. Nàng không có ba đầu sáu tay. Đối mặt với biến động trong cung lần này, nói cho cùng nàng vẫn thế đơn lực mỏng. Trước mắt, việc nàng cần phải làm là bảo vệ chính mình cho thật tốt, chuẩn bị đón Chu Hòa Sưởng vào kinh.

Bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau, nàng phải chắc chắn bản thân mình là hoàng tước thì mới không lãng phí thời cơ tốt như thế này.

Người ở Đại Lý Tự thấy nàng trở lại trước thời hạn, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nước ngập tới mông rồi, tai bay vạ gió, những nhân vật lớn đương nhiên sẽ không rời khỏi kinh thành, nhưng đám tép riu như bọn họ thì khác. Hiện giờ đến tiểu lại cũng đang nghĩ cách để chạy ra ngoài, nàng được điều ra ngoài làm việc, sao không trốn ở ngoài thêm mấy ngày mà lại còn về kinh sớm thế không biết?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp