Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 118-4: Mũi tên sáp (4)


1 năm

trướctiếp

"Hôm nay thật đã làm cho ta được mở rộng tầm mắt." Diêu Văn Đạt ngồi xuống đối diện với hắn, nhìn về phía cổ tay đang được giấu dưới tay áo của hắn, "Lần đầu tiên ta thấy ngươi nổi giận trước mặt mọi người."

Thôi Nam Hiên lúc nào cũng điềm tĩnh, ôn hòa, có đâm sau lưng người khác thì dao cũng được bao bọc bởi sự nhẹ nhàng tựa gió xuân. Hắn biết kiềm chế, giữ gìn, chưa từng tỏ ra tức giận trước mặt người khác.

Hắn không nói gì, Diêu Văn Đạt không hề bực bội, tự đứng dậy rót cho mình một chén trà, uống mấy ngụm rồi thở ra một hơi thoải mái, "Có phải ngươi cảm thấy Phó Vân giống một người quen cũ không?"

Diêu Văn Đạt từng gặp Ngụy thị, không hổ là khuê nữ
được nhà hàn lâm dạy dỗ, thực sự dịu dàng khoáng đạt, vừa xinh đẹp vừa thông minh, hơn nữa còn có thể hạ mình chịu đựng biết bao vất vả khổ sở với Thôi Nam Hiên.

Trước kia ông ta không nhận ra Phó Vân và Ngụy thị có điểm nào giống nhau, dù sao đi nữa thì một người là đàn ông con trai, một người là phụ nữ trong nội trạch.

Mãi tới tận kia Phó Vân vào kinh, Diêu Văn Đạt nhìn thấy Thôi Nam Hiên răn dạy "y" mấy lần liền, ông ta sửng sốt. Thôi Nam Hiên kiêu ngạo lạnh lùng tới mức lục thân bất nhận, hắn dường như hơi quan tâm tới Phó Vân quá thì phải.

Sau này, Diêu Văn Đạt quan sát Phó Vân thật nghiêm túc mới phát hiện ra rằng giữa "y" và Ngụy thị có những nét tương đồng không thể miêu tả bằng lời, vẻ bề ngoài không giống, tính cách hai người thực ra cũng rất khác nhau nhưng sự tương đồng toát ra từ điệu bộ cử chỉ thực sự không có ngôn từ nào có thể hình dung nổi.

Tựa như mùa xuân năm trước, trong một buổi tụ họp hội thơ, hai chủ sự của Hình Bộ và Công Bộ mỗi người một ý, cãi cọ một hồi, khiến không khí trở nên gượng gạo.

Phó Vân mặc một chiếc áo bào mùa xuân màu xanh lục thêu hoa văn chìm, ngồi dưới cây tử đằng dùng trà, ngẩng đầu nhìn những dây hoa đang rủ xuống như thác nước, cười với Phó Vân Chương đang ngồi bên cạnh rồi nói: "Nhị ca, về nhà bảo bà tử dưới bếp làm bánh hoa tử đằng ăn đi, ngon lắm."

Mọi người cười ồ lên, đến hai chủ sự đã cãi vã tới mức mặt đỏ tía tai cũng phì cười, không tiếp tục cãi cọ được nữa, bắt tay giảng hòa.

Việc này khiến Diêu Văn Đạt nhớ tới hồi ông ta mới thi đỗ Trạng nguyên, cứ nhìn thấy mặt Thôi Nam Hiên đã ngứa mắt, thường xuyên cãi vã với hắn. Ngụy thị nghĩ cách xoa dịu quan hệ giữa hai người họ, giọng điệu lúc
nói năng cũng y như thế, khiến cho người ta vô thức nguôi giận.

Sự ám chỉ của Diêu Văn Đạt đã quá rõ ràng. Thôi Nam Hiên lại chẳng có phản ứng gì, hờ hững nói: "Định nói gì?"

Diêu Văn Đạt cười ha hả nhưng trong mắt lại ẩn chứa bi thương, "Ta đã nói với ngươi rồi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận."

Không tới mức hối hận đến độ đau đớn chết đi sống lại, nhưng lúc nhớ tới, lòng vẫn đau như dao cắt.

Nhưng mà chẳng thay đổi được gì nữa rồi, chết là chết. Lão bà tử chết rồi, sau đó ông ta lên làm quan lớn, vẻ vang biết chừng.

Ngụy thị chết rồi, sau đó Thôi Nam Hiên một bước lên mây.

"Vẫn còn nhớ trước kia ở phủ Võ Xương ngươi từng hứa hẹn những gì chứ hả?" Diêu Văn Đạt rót một chén trà, đẩy về phía Thôi Nam Hiên, "Hiện tại là lúc ngươi cần thực hiện lời hứa rồi."

Nước trà sóng sánh trong tiếng rót nước. Thôi Nam Hiên nhìn xuống, ngón tay hơi cong lại, nhẹ nhàng gõ lên chén trà, "Khi nào?"

Diêu Văn Đạt nhìn xung quanh một hồi, giọng nói cũng hạ xuống, "Kinh thành biến động bất thường, Hoắc Minh Cẩm chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để diệt trừ Thẩm các lão, đến khi đó Thẩm đảng rối loạn... Ngươi hẳn biết ngươi nên làm gì."

Thôi Nam Hiên không trả lời. Một lúc lâu sau, hắn gật đầu.

Diêu Văn Đạt khẽ xì một tiếng.

Cái tên Thôi Nam Hiên này có một điểm tốt, hắn không thèm che giấu sự tuyệt tình, dứt khoát của bản thân nhưng đã đồng ý cái gì thì nhất định sẽ làm được, không bao giờ nước đôi giả dối.

...

Nguyễn Quân Trạch trở về chỗ ở của mình, quăng cung tiễn sang một bên, mở nắp ấm trà, nhấc thẳng cả ấm lên rót trà lạnh vào miệng mình.

Phan Viễn Hưng chạy từ ngoài vào, mặt mày hoảng loạn, "Cậu tấn công Phó Vân đấy à?"

"Phó Vân là ai?" Nguyễn Quân Trạch quệt miệng, hỏi.

Phan Viễn Hưng cuống quýt, "Ôi ông trẻ của tôi ơi! Phó Vân là người của Nhị gia, cậu tấn công ai mà chẳng được, sao lại bắn lén Phó Vân cơ chứ?"

Hắn nói nhanh đến líu cả lưỡi, mãi một lúc lâu sau Nguyễn Quân Trạch mới hiểu được hắn đang nói gì, dứt khoát nói: "Rõ ràng là ta bắn Thôi Nam Hiên, khi ấy bên cạnh hình như là có người... Coi như hắn xui xẻo đi, ta
vốn định nhắm về phía Thôi Nam Hiên, hắn bỗng nhiên xuất hiện giữa đường, tên đã bắn đi rồi làm sao giật lại được! Cuối cùng chẳng phải là vẫn cứ bắn trúng Thôi Nam Hiền đấy thôi! Không bắn nhầm người vô tội."

Phan Viễn Hưng mặt như đưa đám, "Ông trẻ ơi ông trẻ, dù Phó Vân có bị thương hay không thì cậu cũng đừng nên bắn tên về phía hắn mới phải. Ta nghe Lý Xương bảo, hắn và Nhị gia..."

Hắn nháy mắt.

Nguyễn Quân Trạch vẫn chẳng hiểu mô tê gì, "Hắn và Nhị gia làm sao cơ?"

Phan Viễn Hưng bực mình, đi tới cạnh Nguyễn Quân Trạch, ghé vào tai hắn thì thầm mấy câu.

Nguyễn Quân Trạch trợn trừng mắt, mặt mày lúc xanh lúc trắng, tròng mắt như sắp rơi ra tới nơi.

Một lúc lâu sau, hắn mới tỉnh ra, lắp bắp: "Thế... Chuyện này... Ta cũng làm gì biết nhị ca lại thích như thế cơ chứ!"

Hoắc Minh Cẩm là ân nhân cứu mạng của hắn, khi nãy hắn lại suýt nữa khiến người trong lòng của ân nhân cứu mạng bị thương... Nguyễn Quân Trạch lau mồ hôi, "Được rồi, ta sẽ tự nhận lỗi với nhị ca, việc này do ta lỗ
mãng."

Hoắc Minh Cẩm đang ở trong phòng làm việc bàn bạc với phụ tá, bên ngoài xếp mấy lớp canh gác, không khí nghiêm túc.

Nguyễn Quân Trạch đợi bên ngoài hồi lâu mới nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong vang ra, Lý Xương mở cửa, để hắn vào.

Hoắc Minh Cẩm đang đường hoàng ngồi trên ghế tựa trong phòng, cúi đầu lau thanh đao, mặt mày trầm tĩnh.

Đề kỵ đứng xung quanh không dám thở mạnh, đứng im thin thít.

Hiện giờ trong kinh sư ai cũng rục rịch với những suy tính riêng, Nhị gia vẫn bình tĩnh như thường, cứ như thể những sóng gió này chẳng hề liên quan gì tới ngài ấy vậy, không biết còn tưởng ngài ấy chỉ là một người dân bình thường.

Nguyễn Quân Trạch bước vào, nói chuyện buổi sáng, "Huynh từng dặn dò mấy hôm tới phải thử thái độ của Vương các lão và Hàn Lâm Viện, đệ đã làm cả rồi."

Hoắc Minh Cẩm ừ một tiếng.

Nguyễn Quân Trạch nuốt khan một cái, nói tiếp: "Hôm nay ở Thiên Bộ Lang ấy, đệ định trêu chọc Thôi Nam Hiên, nào biết Phó Vân lại đi ngang qua đó, đệ suýt nữa bắn nhầm phải hắn..."

Hắn còn chưa nói dứt lời đã thấy sắc mặt Hoắc Minh Cẩm thay đổi.

"Cơ mà vẫn may Thôi Nam Hiên che chắn cho hắn, mấy mũi tên đó không làm hắn bị thương!" Nguyễn Quân Trạch toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói.

Trong phòng im phăng phắc.

Đám đề kỵ cũng cảm thấy được có gì đó không hay, nhìn nhau đầy ẩn ý.

Hoắc Minh Cẩm đặt đao trong tay xuống, đi tới trước mặt Nguyễn Quân Trạch, mặt mũi sa sầm, nhấn mạnh từng chữ một: "Ngươi chĩa cung tên về phía hắn?"

Nguyễn Quân Trạch tự biết phen này mình đuối lý, không dám nói lời nào.


Hoắc Minh Cẩm giơ tay lên, mặt mày lạnh lẽo như băng, "Bốp" một tiếng, một cái bạt tai rơi xuống khiến Nguyễn Quân Trạch ngã lăn xuống đất.

Đám đề kỵ há hốc miệng. Dù Nhị gia có giận dữ đi chăng nữa, cũng chẳng bao giờ đánh người. Thuộc hạ mắc lỗi, ngài ấy vẫn luôn bảo bọn họ tự đi nhận phạt theo quy định. Ngài ấy rất ít khi ra tay bởi một khi ra tay, người khiến ngài ấy tức giận chẳng mấy chốc sẽ đầu một nơi mình một nẻo.

Đây là lần đầu tiên Nhị gia đánh người nhà trước mặt đám thuộc hạ.

Một cái bạt tai quá mạnh, trong miệng Nguyễn Quân Trạch giờ đã đầy mùi tanh, cả miệng toàn máu, không phát ra nổi một âm thanh hoàn chỉnh.

Hoắc Minh Cẩm không thèm để mắt tới hắn, lao thẳng ra ngoài.

Editor: Nguyễn Quân Trạch da đen, số cũng đen thui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp