Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 118-3: Mũi tên sáp (3)


1 năm

trướctiếp

Bọn họ có tay nghề tốt, cần cù chăm chỉ, nhưng tất cả những sản phẩm thủ công đều thuộc về quyền sở hữu của những đốc công thuộc tầng lớp cao hơn, dù có tài năng nhưng lại không thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Phó Vân Anh nhận bản vẽ, cảm ơn Công Bộ chủ sự lần nữa.

Công Bộ chủ sự xua tay: "Cậu chỉ dẫn cho em trai ta viết văn, thằng nhãi con đó nghe cậu dạy cách phá đề, giờ cuối cùng cũng thành thạo rồi, ta còn chưa cảm ơn cậu đâu đấy!"

Rồi hắn hỏi tiếp: "Chuyện của nhị ca cậu đã giải quyết xong chưa?"

Phó Vân Anh giật mình, khẽ hỏi, "Chuyện gì cơ?"
Công Bộ chủ sự xì một tiếng, "Cậu không biết sao?"

Thấy nàng không biết thật, hắn cười, nói: "Thực ra cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, chỉ là đợt trước y từ chối chuyện hôn nhân với Thẩm gia ấy mà, sau đó có người làm khó y... Nghe nói hình như giải quyết xong rồi, ta còn đang muốn hỏi cậu xem giải quyết thế nào, hóa ra cậu cũng không biết."

Phó Vân Anh mỉm cười, không nói gì nữa.

Phó Vân Chương đã gặp phải chuyện gì rồi? Về nhà phải hỏi y cho tử tế mới được, xem nàng có thể giúp đỡ gì được cho y hay không.

Hai người gạt chuyện này qua một bên, nói chuyện phiếm một lúc nữa, sau đó Phó Vân Anh xin phép ra về.

Nàng định mượn mấy thợ thủ công của Công Bộ. Người đọc sách dù có kiến thức uyên bác thế nào đi chăng nữa thì nói về kinh nghiệm đồng áng, sản xuất, họ vẫn cứ phải tới tìm nông dân, thợ thủ công.

Gần đây các vụ án được đưa đến Đại Lý Tự chờ phúc thẩm không nhiều lắm nên nàng cũng nhàn rỗi.

Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã ra tới hành lang lúc nào không hay, có tiếng nói chuyện ầm ĩ từ phía trước vọng lại.

Lại đã đến lúc tuyển chọn quan lại, đám quan viên đang đứng xếp hàng bốc thăm. Người bốc được thẻ tốt thì dù vui đến mấy cũng phải kìm nén, nếu không sẽ bị những người khác ghen ghét. Người bốc được thẻ không tốt thì mặt mày ảm đạm.

Giữa đủ thứ âm thanh, bỗng vang lên tiếng xé gió bén nhọn.

Bước chân của Phó Vân Anh bỗng khựng lại, vừa lúc dừng lại trước cửa một phòng làm việc, người bên trong đang định ra ngoài, nhìn thấy nàng, đồng tử hơi co lại.

Sợ cái gì là y như rằng gặp phải cái đó, vèo vèo vài tiếng, mấy mũi tên phóng vọt về phía Phó Vân Anh. Mặt nàng trắng bệch.

Những người bên ngoài hành lang bật ra tiếng thét kinh hãi: "Mau tránh ra!"

Tay chân nàng đã tê cứng, lùi về phía sau theo bản năng.

Bỗng có tiếng nói lãnh đạm vang lên từ phía sau: "Cũng biết sợ sao?"

Từ trong phòng làm việc, một bóng người cao gầy mảnh khảnh, mặc quan bào màu đỏ đi ra, đứng trước mặt Phó Vân Anh, che chở cho nàng lui về phía sau, giơ tay áo rộng lên, chắn mấy mũi tên đang bay tới.

Lạch cạch mấy tiếng, mũi tên nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Những người xung quanh kinh hoàng sợ hãi, mặt mày tái mét, ba chân bốn cẳng chạy lại, định xem Thôi Nam Hiên bị thương ra sao: "Thôi đại nhân!"

Mặt Thôi Nam Hiên sa sầm, hắn buông Phó Vân Anh ra, phất nhẹ ống tay áo, "Kẻ nào dám làm càn trong Thiên Bộ Lang?!"

Ngoài hành lang truyền tới tiếng cười ha hả, phó thiên hộ trẻ tuổi mặc áo phi ngư dạo bước đi vào trong hành lang, nhìn cung tên trong tay và mấy mũi tên rơi trên mặt đất, "Khi nãy nhìn thấy trên cây có mấy con chim cứ ríu ra ríu rít mãi không thôi, quá nhức đầu, định bắn xuống làm một bữa, quấy rầy Thôi đại nhân rồi."

Thôi Nam Hiên lạnh nhạt nói: "Nguyễn thiên hộ cứ nên cẩn thận chút thì hơn, nếu thực sự làm người khác bị thương, ngự sử sẽ không chịu bỏ qua đâu."

Phó thiên hộ nhếch miệng cười, xoay người đi mất.

Quan viên các bộ đang chờ rút thăm nhìn phó thiên hộ, lòng đầy căm phẫn, cao giọng chửi mắng.

Phó thiên hộ nhếch mép, chẳng thèm quan tâm đến bọn họ, sải bước ra ngoài.

Phó Vân Anh lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy khuôn mặt đen sì của gã phó thiên hộ kia, nhíu mày.

Nguyễn Quân Trạch gần đây đang cực kỳ nổi bật, hắn là Võ Trạng nguyên được Hoàng thượng đích thân lựa chọn. Lúc trước Hoắc Minh Cẩm bị bắt giam, hắn nhanh chóng nổi lên, gần đây luôn hầu bên cạnh Hoàng thượng, được Hoàng thượng vô cùng tin tưởng nên luôn ngang ngược như vậy. Mấy hôm trước hắn còn đánh thái giám trong cung. Sau khi biết chuyện, Hoàng thượng không những không trách tội hắn mà còn khen hắn anh dũng.

Đương nhiên, cái điệu bộ kiêu ngạo, bất cần này của hắn chỉ là giả vờ thôi.

Đang yên đang lành, hắn bắn lén nàng làm cái gì không biết?

Mà tự nhiên người giúp nàng chắn tên lại là Thôi Nam Hiên.

Phó Vân Anh khép mắt lại, chẳng muốn lo nghĩ tới Nguyễn Quân Trạch, đi xem Thôi Nam Hiên bị thương thế nào trước đã. Trong mắt mọi người, Thôi Nam Hiên cứu nàng nên mới bị thương. Chỉ mong hắn đừng bị thương nặng, nếu không chẳng phải là nàng nợ hắn một lần rồi hay sao?

Thôi Nam Hiên liếc mắt nhìn nàng một cái, "Sợ đến mức đó rồi cơ à?"

Giọng điệu đầy chăm chọc.

Nói xong, hắn lệnh cho đám quan văn xung quanh ra thu mũi tên lại. Nhặt mũi tên lên, mọi người phát hiện ra đầu mũi tên này chỉ cần bẻ nhẹ là đứt ra, hóa ra là tên làm bằng sáp, phần thân cũng chỉ cần gập lại là gãy. Tuy vậy, tay phải của Thôi Nam Hiên vẫn bị cào xước thành mấy vệt đỏ.

Phó Vân Anh cuối cùng cũng nhận ra Nguyễn Quân Trạch căn bản không nhằm vào nàng, người hắn muốn bắn chính là Thôi Nam Hiên, chỉ là đúng lúc đấy nàng đi ngang qua phòng làm việc, không may mắn nên bị liên lụy mà thôi.

Hiểu ra điều này, nàng lùi vài bước về phía sau.

Đang định đi, Thôi Nam Hiên bỗng gọi nàng lại: "Ngươi đi theo ta."

Tiểu thái giám bên cạnh lập tức mang thuốc trị thương tới, nhét vào tay Phó Vân Anh.

Nàng không nhận, nói: "Tay chân ta vụng về, ngươi làm thì tốt hơn."

Tiểu thái giám á một tiếng, Thôi Nam Hiên lại cầm lấy thuốc trị thương, bảo Phó Vân Anh đi theo mình, "Lại đây."

Phó Vân Anh đành phải đi theo vào phòng làm việc.

Những người đứng xem lục tục rời đi.

Tùy tùng múc nước sạch, đặt ở một bên, Thôi Nam Hiên vén tay áo lên, cổ tay sưng đỏ lộ ra bên ngoài. Bảo những người khác ra ngoài, hắn nhìn Phó Vân Anh, "Lại đây bôi thuốc giúp ta."

Nàng vẫn không động đậy, nói: "Đại nhân, hạ quan không làm được những chuyện như vậy."

Bên môi Thôi Nam Hiên hiện lên một nụ cười trào phúng, "Lúc Hoắc Minh Cẩm bị giam, ngươi từng tới thăm, hắn bị thương nặng như vậy mà ngươi cũng dám thay thuốc cho hắn, giờ chỉ bảo ngươi bôi chút thuốc mỡ mà thôi, sao lại không dám cơ chứ?"

Hắn qua lại chặt chẽ với người bên Hình Bộ.

Phó Vân Anh nhanh chóng nhận ra, cúi đầu nói: "Trước khác nay khác, khi ấy Hoắc đại nhân bị giam trong tù, còn đại nhân ngài có người hầu kẻ hạ bên cạnh, vẫn nên để bọn họ tới làm thì hơn."

Sắc mặt Thôi Nam Hiên càng lúc càng lạnh lẽo, trầm mặc không nói.

Giằng co như thế thồi lâu, hắn mở bình, tự bôi thuốc, "Khi nãy ngươi cảm thấy nhục nhã đúng không?"

Phó Vân Anh không trả lời.

Thôi Nam Hiên bôi thuốc mỡ xong, buông tay áo xuống, rửa sạch tay trong thau đồng, bàn tay với những ngón tay dài mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, "Ngày nào ngươi vẫn còn dây dưa với Hoắc Minh Cẩm thì ngày đó mọi người vẫn sẽ dùng ánh mắt khác thường để nhìn ngươi. Ta chỉ bảo ngươi bôi thuốc, những người khác sẽ không chỉ làm vậy đâu, chọc ghẹo, sỉ nhục, thậm chí cưỡng ép ngươi. Ngươi vốn là người đọc sách mà lại mềm yếu tới mức này, nhất định phải đón ý chiều lòng một người đàn ông khác? Đọc sách khó khăn, khoa cử càng khó khăn hơn, học tập gian khổ mười năm, đừng hủy hoại tiền đồ của chính mình."

Phó Vân Anh nhếch miệng, "Lấy đâu ra chuyện đón ý chiều lòng? Đại nhân nghĩ quá lên rồi."

Thôi Nam Hiên nhíu mày.

Phó Vân Anh lãnh đạm nói: "Mong đại nhân chóng lành, hạ quan xin phép."

Thôi Nam Hiên dõi theo bóng Phó Vân Anh đi ra ngoài.

Ánh nắng chiếu rọi xuống hành lang, bên ngoài phòng làm việc sáng rỡ, "y" đi ra ngoài, bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi lẫn vào khung cảnh mùa xuân diễm lệ.

Cổ tay sưng đỏ nhưng không đau, vết thương da thịt có là gì đối với Thôi Nam Hiên cơ chứ. Nhưng hắn lại cảm thấy hơi đau đầu...

Vừa nãy tại sao lại phải cứu Phó Vân làm gì? Hắn biết rõ mấy mũi tên kia chỉ là trò hề mà mấy ngày nay Nguyễn Quân Trạch dùng để trêu chọc quan văn.

Nhìn thấy Phó Vân đứng ở cửa, hắn liền xông ra theo bản năng...

Đây không phải lần đầu tiên, trước kia hắn còn cho rằng đó là bởi mình quý trọng nhân tài, không muốn nhìn thấy một học sinh xuất sắc xuất thân từ gia đình bình dân phí hoài tuổi xuân nên mới nhiều lần sơ sẩy như vậy. Nhưng từ trước đến nay hắn vẫn là người ý chí sắt đá, nào có phải một kẻ thích lo chuyện bao đồng.

Thôi Nam Hiên không tiếp tục nhìn về phía cửa, cúi đầu nhìn cổ tay mình, nụ cười như tự giễu.

Hắn từng châm chọc Hoắc Minh Cẩm coi Phó Vân như thế thân của nàng... Nhưng thực ra người thực sự nghĩ thế có lẽ lại chính là hắn.

Có tiếng bước chân chậm chạp đang tiến về phía này.

Một bóng đen phủ xuống trước mặt hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp