Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 122: Rối loạn (1)


1 năm

trướctiếp

Sau trận hỏa hoạn, trong không khí tràn ngập mùi khói khét lẹt.

Phó Vân Anh nghe thấy tiếng những binh sĩ của đô đốc đồng tri Trịnh Mậu đang quét dọn lại con đường bên ngoài, lên tiếng hỏi một câu, giọng điệu lãnh đạm, "Nhị ca ta thực sự ở Hình Bộ sao?"

Biểu cảm trên khuôn mặt người thuộc hạ của Lý Xương cứng đờ lại.

"Khi nãy ngươi không tìm thấy nhị ca của ta phải vậy không?" Nàng ép hỏi.

Dù Phó Vân Chương có bận cái gì đi chăng nữa, nhất định y sẽ sang đây, trừ phi hiện giờ y không ở Hình Bộ.

Người nọ không dám giấu giếm nữa, ôm quyền nói: "Đúng là Phó chủ sự không ở Hình Bộ... Ngài ấy đi Lại Bộ rồi, tiểu nhân đã phái người qua Thiên Bộ Lang tìm Phó chủ sự."

Từ lúc có rối loạn xảy ra, Phó Vân Chương đã không ở Hình Bộ rồi, người thuộc hạ sợ Phó Vân Anh sốt ruột, không chịu ở yên trong Đại Lý Tự nên đã chọn cách giấu giếm tin tức này.

Phó Vân Anh ngẩn người hồi lâu.

Lý Xương bên cạnh đưa mắt nhìn nàng, dường như có vẻ chột dạ, mặt mày lộ vẻ kì quái.

Từ lúc người kia nói Phó Vân Chương không sang được, Phó Vân Anh vẫn luôn âm thầm quan sát hắn, nhanh chóng nhận ra sự hoảng loạn thoáng qua trong mắt hắn.

Nghĩ tới một khả năng, tay chân nàng lạnh buốt, một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.

"Ta sẽ tự tới Lại Bộ tìm huynh ấy!" Nàng cất bước đi luôn.

Lý Xương vội vã chắn trước mặt nàng, "Bên Thiên Bộ Lang vẫn có người của Thẩm gia canh giữ, công tử không được đi!"

Trịnh Mậu ở ngay gần Tam pháp tư nên giải quyết công việc bên này trước, bên Thiên Bộ Lang vẫn đang rối loạn.

Phó Vân Anh nhìn thẳng vào mắt Lý Xương, dùng giọng nói mà chỉ có hai người nghe được, khẽ hỏi: "Có phải Nhị gia cũng xếp người vào Lại Bộ hay không?"

Mặt mày Lý Xương hoảng loạn, không dám đối diện với nàng.

Hắn càng chột dạ, Phó Vân Anh càng không dám trì hoãn thêm, mồ hôi toát ra ướt đẫm lòng bàn tay, nàng dùng hết sức đẩy hắn ra, xông thẳng ra ngoài.

"Phó công tử, xin hãy trở lại."

Người của Lý Xương xông thẳng tới, này chặt nàng ở hành lang.

Nàng cố kiềm chế sự kinh hãi trong lòng, bình tĩnh nói: "Hiện giờ các ngươi đã khống chế được tình huống, bên ngoài sẽ không có gì nguy hiểm, nếu thực sự có nguy hiểm..."

Nàng ngừng lại một lúc, nhìn Lý Xương, "Ngươi có thể giết ta ngay lập tức, như thế sẽ không ai có thể dùng ta để uy hiếp Nhị gia."

Ban đầu Hoắc Minh Cẩm điều nàng đi Lương Hương, sau đó lại đổi ý đưa nàng về kinh sư. Nàng chưa trách cứ một câu nào bởi nàng hiểu rõ nỗi băn khoăn của Hoắc Minh Cẩm, chàng lo lắng cho sự an nguy của nàng nên mới vậy. Vào thời điểm mấu chốt như thế này, nếu như có ai đó bắt giữ nàng để uy hiếp Hoắc Minh Cẩm thì nhất định sẽ làm hỏng kế hoạch của chàng. Vậy nên khi bắt đầu rối loạn, nàng đã ngồi yên trong Đại Lý Tự chứ không nghĩ cách gặp Phó Vân Chương.

Nhưng giờ thì khác rồi, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với Phó Vân Chương...

Nàng khép mắt lại, không dám tiếp tục nghĩ tới khả năng này nữa.

Mồ hôi trên trán Lý Xương rịn ra, hắn cúi đầu khẽ nói: "Tiểu nhân cũng không dám làm tổn thương công tử."

Đây chính là người mà Nhị gia yêu thương nhất. Vào thời khắc sinh tử như thế này, ngài ấy vẫn tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ tốt cho "y". Nếu như lúc này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không cần đợi tới lúc Nhị gia
phạt hắn, chỉ cần những anh em khác mỗi người phun một búng nước bọt thôi cũng đủ làm hắn chết đuối rồi!

Phó Vân Anh nghiêm túc nói: "Ngươi hẳn là biết tình hình hiện giờ ở Lại Bộ, ta tự có chừng mực, hoàn toàn không phải đang cố ý gây rối. Nếu ngươi đã không dám làm tổn thương ta vậy thì dẫn thêm mấy người bảo vệ ta để chắc chắn không ai có thể động vào ta, giờ ta nhất định phải đi Lại Bộ!"

Đánh cũng không đánh được, mắng cũng không mắng được, chạm vào cũng không dám chạm vào chút nào, nếu như tên nhóc này liều mạng thì mới đúng là rách việc...

Nghĩ tới những người đã nhân dịp những người khác không chú ý để bí mật lẻn vào Lại Bộ từ khi bắt đầu rối loạn kia, Lý Xương càng thêm chột dạ, không làm gì được nên đành bảo thuộc hạ triệu tập mọi người lại đây, "Hộ tống Phó công tử đi Lại Bộ."

Trong lúc đó, trong Tử Cấm Thành, các đại thần trong Nội Các lau khô nước mắt, rời khỏi điện Bảo Hòa, bàn bạc lo việc tang ma cho Hoàng đế.

Nước không thể một ngày không có vua, Hoàng đế đã chết, cần phải nâng đỡ tân quân lên ngôi ngay lập tức mới có thể bình ổn triều chính, tránh xảy ra tình trạng rối loạn nặng nề hơn. Việc cấp bách hiện giờ là xử lý tốt hậu
quả, khống chế được tình hình trong kinh thành, đón phiên vương vào kinh.

Không chỉ cần phải lo chuyện chôn cất cho Hoàng đế mà còn có vị Hoàng thái tôn mới chết yểu kia nữa.... Nghĩ tới đó, mọi người lập tức cảm thấy lòng nặng trĩu.

Nhưng mà dù sao các đại thần trong Nội Các cũng là những vị quan lớn đã trải qua không biết bao nhiêu mưa gió trên triều đình, sau khi khóc lóc một hồi đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nghĩ tới việc phân công công việc, bỗng họ lại nhớ ra tuy các vị đại thần trong Nội Các, Lễ Bộ thượng thư, Công Bộ thượng thư đều ở đây cả rồi nhưng những quan viên khác của Lục Bộ vẫn còn đang ở nơi làm việc, sống hay chết vẫn còn chưa biết đâu đấy!

Mấy vị lão đại chỉ nghĩ tới việc vào cung hộ giá, đã quên béng đám thuộc hạ rồi còn đâu. Quyền quản lý Vũ Lâm Quân lại trở về tay các vị đại thần trong Nội Các, Vương các lão đã phái họ tới bao vây Thẩm gia, diệt trừ dư nghiệt của Thẩm gia, nhân tiện thu thập chứng cứ, thư từ chứng minh Thẩm thủ phụ liên lạc với binh mã các nơi. Lúc này bên người cũng chẳng có ai để sai khiến, nghĩ
ngợi hồi lâu, ông ta bảo tiểu thái giám đi mời Hoắc chỉ huy sứ, "Chỗ làm việc của quan viên bên kia không biết thế nào rồi, đi mời Hoắc chỉ huy sứ phái người đi giải cứu."

Tiểu thái giám chạy ra ngoài một lúc, chỉ lát sau đã trở về, nói: "Lửa ở cung Càn Thanh đã được dập tắt, Hoắc chỉ huy sứ đã đích thân ra khỏi cung đi Thiên Bộ Lang rồi ạ."

Vương các lão gật đầu.

Những chuyện xảy ra trong cung ngày hôm nay nhất định có liên quan tới Hoắc Minh Cẩm, điều này trong lòng mọi người ai cũng hiểu rõ nhưng người này là con cháu của Quốc Công phủ, từ trước đến này trung thành với hoàng quyền, làm sao có thể mưu phản giống đám người Thẩm gia kia. Hơn nữa lúc này Hoàng thượng đã chết, chính là do Thẩm gia gây họa... Không nên lại có sai lầm gì nữa, tất cả cứ đợi đến khi tân quân lên ngôi thì nói sau.

Dù sao thì nắm đấm của người ta cũng cứng, đám người như bọn họ mà dám xông bừa lên đối đầu với Hoắc Minh Cẩm thì thật sự chẳng có phần thắng.

Hơn nữa, Vương các lão đã nhạy bén nhận ra, trong Nội Các, ngoại trừ ông ta và người của Thẩm Giới Khê, những người khác tuy không tỏ rõ thái độ nhưng thực ra chính là những người thuộc phe Hoắc Minh Cẩm.

Tuy ông ta lớn tuổi nhưng trong tay lại chẳng có bao nhiêu quyền lực.

Những đại thần từng bị Thẩm đảng chèn ép trên triều đình khi ấy đã vô thức nghiêng về phía Hoắc Minh Cẩm từ lâu rồi.

Thế cục trong Tử Cấm Thành đã thay đổi từ lâu, chỉ là bọn họ vẫn luôn không phát hiện ra mà thôi.

Có một số việc, cứ mù mờ vẫn hơn.

Việc nhỏ mà không nhẫn nhịn nổi thì sẽ làm loạn cả việc lớn, cứ nhìn Thẩm gia thì biết.

Nếu chẳng phải là do bọn họ thiếu kiên nhẫn, chó cùng rứt giậu, làm việc ngang ngược như thế, làm sao lại rơi vào tai họa phải giết cả nhà như ngày hôm nay?

Anh em Thẩm Kính Đức đều đã chết, những kẻ khác trong Thẩm gia đương nhiên cũng chẳng thể sống hết ngày hôm nay... Mưu phản là phải chém cả nhà.

Vương các lão suy nghĩ hồi lâu, ra sức cân nhắc, tính toán, dáng điệu không hề giống với người khi nãy quỳ gối khóc lóc thảm thiết ở điện Bảo Hòa chút nào.

Thẩm thủ phụ rớt đài, trong Nội Các ít nhất sẽ để trống ba vị trí. Ông ta cố sức tranh đấu, có lẽ có thể chiếm được chiếc ghế thủ phụ kia, nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, ông ta còn cần phải có mấy người trợ giúp thì mới có thể thực sự khống chế Nội Các.

Nội Các muốn đạt được thành tựu thì cần phải có không gian để phát triển. Hoàng thượng không thích cảnh Nội Các khống chế quyền lực trong triều, vẫn luôn muốn làm suy yếu Nội Các. Giờ Hoàng thượng đã băng hà, người được chọn làm tân quân tốt nhất nên là một người con trai của phiên vương không quá thù địch với Nội Các.

Chắc chắn không thể là Tấn Vương, trong tay người ta có quân đội. Nếu như thực sự chọn người này, hắn lập tức quyết đoán ép buộc các đại thần trong Nội Các về nhà dưỡng lão rồi xếp những người mà mình tin dùng vào các vị trí quan trọng trong triều đình...

Đàm Vương cũng không được, Đàm Vương vốn có tiếng là có trí có dung. Nghe nói người này cực kỳ keo kiệt, vốn đã giàu nứt đố đổ vách, lúc Vương phi về thăm nhà mẹ đẻ còn phải dùng vàng để lót đường. Nhưng tới khi
phủ Trường Sa gặp họa, quan viên địa phương tới cầu xin Đàm Vương mở kho tiếp tế lương thực, hắn lại nhất quyết từ chối, thà để lương thực mốc lên trong nhà kho cũng không chịu cứu giúp dân chúng...

Vua một nước không cần thiết phải là một quân tử hoàn mỹ như bậc Thánh nhân trong sách vở nhưng nhất định phải có lòng thương người, nếu không sẽ lại trở thành một bạo quân, làm sao có thể yêu thương muôn dân thiên hạ cho được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp