Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 122-2: Rối loạn (2)


1 năm

trướctiếp

Hơn nữa ông cha của mấy gã phiên vương đó đều vượng đường con cháu, họ có một đống anh chị em, đúng là rách việc.

Nhìn tới nhìn lui thì cũng chỉ có con trai của Sở Vương là người thích hợp nhất. Hắn tuổi nhỏ, tính tình ngây thơ mềm yếu, vẫn đang túc trực bên linh cữu của cha mình ở phủ Võ Xương, trong nhà cũng đơn giản, chỉ có mình hắn, không có anh em con cháu gì hết.

Nâng đỡ hắn đăng cơ là tốt nhất cho tất cả mọi người.

Không thể tiếp tục rối loạn nữa.

Hiện giờ họ không thể không xác định người được chọn ngay lập tức, như thế mới có thể ổn định lòng người.

Giống như năm đó, dưới sự giúp đỡ của Thẩm Giới Khê, chẳng phải Hoàng thượng cũng dấy lên cung biến rồi không cần phải có chiếu thư truyền ngôi cũng có thể đăng cơ được hay sao? Quần thần biết rõ chuyện này không ổn nhưng chẳng phải cũng đã chấp nhận rồi hay sao?

Chỉ cần có thể ổn định được tình hình trong triều, vẫn tiếp tục được làm quan, tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý, đối với đại đa số quan viên mà nói, ai làm Hoàng đế mà chẳng như nhau cơ chứ.

Dù có biến động thế nào đi chăng nữa, đây vẫn là giang sơn của Chu gia.

...

Hoắc Minh Cẩm vốn cũng không định đích thân tới Thiên Bộ Lang, chỉ tùy ý cử một trăm người sang bên đó giải cứu những quan lại đang bị người của Thẩm gia bao vây bên đó mà thôi.

Kế hoạch này đã được chuẩn bị trong nhiều năm, mỗi bước đi, mỗi tình huống có thể đột nhiên xảy ra đã được suy đoán trong đầu chàng hàng ngàn hàng vạn lần. Chàng bình tĩnh ung dung, phân công thuộc hạ nhanh chóng rửa sạch tất cả dấu vết có thể gây bất lợi cho mình, tất cả những người khả nghi đều bị giết chết không cần luận tội.

Sau khi đọc xong chiếu thư, thái giám bên người Hoàng đế đã tự sát, không ai nghi ngờ chuyện chàng và thái giám bên người Hoàng đế lại cấu kết với nhau.

Hiện giờ, đối với chàng mà nói, mua chuộc lòng người là chuyện dễ như trở bàn tay, trong những thứ tiền, tình, quyền, sắc, ắt sẽ có thứ có thể khiến người ta lay động.

Chàng đứng trước bậc thang cao ngất dẫn lên cung Càn Thanh, nhìn khắp xung quanh một lượt.

Sân rộng bao la, cung điện nguy nga, lư hương mạ vàng đặt trên bệ đá, cuối con đường lớn kia chính là Càn Thanh Môn.

Lúc này, một thuộc hạ mặc thường phục lại vội vàng chạy về phía chàng từ phía tây cung điện, ôm quyền nói: "Nhị gia... Lý thiên hộ truyền tin tới đây, Phó công tử đi Lại Bộ rồi!"

Vẻ mặt bình thản của Hoắc Minh Cẩm bỗng nhiên cứng lại, chỉ trong phút chốc, sắc mặt bỗng trở nên cực kì lạnh lẽo, lạnh tới mức thuộc hạ phải run rẩy, không dám nhìn
chàng.

"Đi Lại Bộ?"

Giọng điệu vô cùng kỳ quái, có vẻ như bình tĩnh nhưng lại có cảm giác như thể chàng đang dùng hết sức để đè nén gì đó.

"Vâng." Thuộc hạ cúi đầu, kể lại chi tiết, "Lý thiên hộ đã cố cản nhưng Phó công tử nhất định phải đi cho bằng được, Lý thiên hộ đành phải hộ tống cậu ta đi Lại Bộ."

Sắc mặt Hoắc Minh Cẩm lạnh như băng.

Phía sau, khói bụi vẫn tiếp tục bốc lên từ Nam Vũ của cung Càn Thanh, thái giám, thị vệ qua lại hối hả. Hoàng đế và Hoàng thái tôn đều đã chết, mọi người bỗng nhiên lại trở nên bình tĩnh hơn hẳn, chẳng khác gì bình thường, ai có trách nhiệm làm gì thì làm cái ấy, ai phải cứu hỏa thì cứu hỏa, ai phải quét dọn thì quét dọn, ai phải khuân vác đồ đạc thì khuân vác đồ đạc, ai làm việc nấy, gọn ghẽ rõ ràng.

Đôi tay Hoắc Minh Cẩm từ từ siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, vặn vẹo.

...

Lúc đi vào Lại Bộ, quả nhiên bên trong vẫn đang rối loạn.

Bên Tam pháp tư có sự dặn dò từ trước của Hoắc Minh Cẩm nên khá yên ổn, thậm chí mấy quan viên chết dưới lưỡi đao của binh sĩ rất có thể là đã được sắp xếp. Ngược lại, bên Thiên Bộ Lang thực sự đã trải qua một cơn mưa máu gió tanh.

Những quan viên dám phản kháng đều bị bắt lại hết, dư đảng của Thẩm gia vẫn còn đang truy sát những quan viên được ghi tên trong danh sách của bọn họ.

Cũng may người của Hoắc Minh Cẩm "kịp thời tới đây", cứu được những người đó từ lưỡi đao của dư đảng.

Dư đảng thấy chuyện lần này đã thất bại, càng trở nên điên cuồng hơn, cứ gặp ai là giết người ấy, có chết cũng muốn kéo người khác theo cùng.

Lúc Phó Vân Anh và Lý Xương chạy tới đây, đám quan viên Lục Bộ vẫn còn đang sợ hãi, đứng một chỗ cùng run lên bần bật, xung quanh là những binh sĩ mặc áo giáp uy nghiêm được cử tới đây để bảo vệ bọn họ.

Mọi người chụm đầu ghé tai, hỏi thăm nhau xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, trong khu làm việc thi thoảng vẫn có tiếng đánh đấm truyền ra.

Công Bộ chủ sự nhìn thấy Phó Vân Anh bèn lớn tiếng gọi nàng, "Sao cậu lại tới đây? Tình hình bên Đại Lý Tự thế nào rồi?"

Phó Vân Anh nhíu mày đáp: "Bên Đại Lý Tự ổn cả rồi..." Rồi nàng chỉ tay về phía khu làm việc, "Tình hình trong kia ra sao?"

Công Bộ chủ sự vẫn còn sợ hãi trong lòng, rỗ ngực, tặc lưỡi nói: "May mà ta nhanh chân, nhân lúc hỗn loạn chạy trốn được. Các vị các lão đã phái người tới đây giải quyết rồi, bọn họ đã ép lũ dư đảng về phía bức tường phía đông."

"Anh có gặp nhị ca ta không?"

Phó Vân Anh đưa mắt nhìn quanh quất xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Phó Vân Chương.

"Trọng Văn á? Ta không nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy ở Thiên Bộ Lang sao? Sao ta lại không biết nhỉ?" Công Bộ chủ sự kinh ngạc.

Phó Vân Anh không tiếp tục nói gì thêm, mặc kệ hắn ở đó, đi một vòng quanh đám quan viên sống sót sau tai nạn nhưng vẫn không tìm thấy Phó Vân Chương.

Nàng khẽ cắn môi, đi thẳng về hướng có tiếng đánh đấm truyền ra.

Lúc này Lý Xương thực sự không dám để nàng đi tiếp vào bên trong, không thể không kéo tay áo nàng, "Phó công tử, bên trong không phải chỉ là hỗn loạn bình thường thôi đâu, trong đó chính là dư đảng thực sự của
Thẩm đảng đấy, hơn nữa lại còn là một đám tự biết mình không còn đường sống sót, muốn giết thêm mấy người cho vui. Nếu công tử có mệnh hệ gì, ta sao có thể giải thích với Nhị gia đây."

Phó Vân Anh nhìn về phía hắn, "Làm khó ngươi rồi..."

Lý Xương thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Phó Vân Anh lại nói tiếp, "Ta nhất thiết phải đi vào."

Cái thở phào khi nãy của Lý Xương vẫn còn chưa thở ra hết đã phải nuốt lại, mặt như đưa đám, "Không thể đợi một chút hay sao?"

Phó Vân Anh cười nhè nhẹ, "Ta không chờ nổi nữa..."

Nàng hạ giọng xuống, hỏi: "Còn có những ai ở bên trong nữa? Nguyễn Quân Trạch? Hay là Phan Viễn Hưng?"

Sắc mặt Lý Xương lập tức thay đổi.

Phó Vân Anh không cười nữa, nhìn hắn, "Nhị gia muốn giết Thôi Nam Hiên... Phải vậy không?"

Nhân cơ hội hôm nay để giết chết Thôi Nam Hiên thực ra lại cực kỳ thích hợp. Quan hệ giữa Thẩm đảng và Thôi Nam Hiên vô cùng phức tạp, rắc rối, có lúc tốt, lại có lúc xấu.

Hôm nay, mượn tay Thẩm đảng để diệt trừ Thôi Nam Hiên vừa không khiến cho người khác hoài nghi vừa có thể tiếp tục bôi đen danh tiếng của Thẩm đảng, đúng là một thời cơ hoàn mỹ.

Thanh danh của Thôi Nam Hiên trong lòng dân chúng vô cùng tốt.

Mặt Lý Xương từ xanh mét chuyển sang trắng bệch, đúng là Nguyễn Quân Trạch đang ở chỗ bức tường phía đông, hắn nhận được mật lệnh, nhân lúc hỗn loạn ám sát Thôi Nam Hiên.

Chuyện này chỉ có mấy người tâm phúc như bọn họ biết được, những người khác không ai biết gì. Nguyễn Quân Trạch trà trộn vào dư đảng của Thẩm đảng, vừa giả vờ đánh nhau với Cẩm Y Vệ, vừa nhân cơ hội tìm Thôi Nam Hiên, sau đó xuống tay diệt trừ hắn.

Chuyện cơ mật như vậy, làm sao Phó Vân lại đoán ra được chứ?

Phó Vân Anh giật tay áo đang bị Lý Xương túm chặt, "Không kịp nói thêm nữa rồi, các ngươi không được giết hắn... Ta sẽ giải thích với Nhị gia sau, nếu sợ ta có chuyện gì thì đi vào trong với ta đi."

Thằng nhãi này nhìn thì gầy gò nhưng sao lại khỏe thế không biết, hơn nữa còn quá bướng bỉnh, khuyên thế nào cũng không được, sao Nhị gia lại thích "y" cơ chứ?

Lý Xương siết chặt nắm tay kêu lạch cạch, rất muốn xách Phó Vân lên rồi nhấc ra ngoài nhưng lại không dám mạo phạm "y", đành phải tiếp tục theo sau.

Đao kiếm không có mắt, bên Đại Lý tự sóng yên biển lặng nhưng trên cái Thiên Bộ Lang này, không biết đã có bao nhiêu người chết rồi, hắn nào dám để Phó Vân chạy loạn cơ chứ!

Họ nhanh chóng xuyên qua những dãy nhà, đi thẳng về phía bức tường phía đông.

Càng tới gần, tiếng ồn ào càng trở nên rõ ràng. Còn có quan viên bị nhốt ở sâu bên trong, dư đảng liều chết xông vào, Cẩm Y Vệ vây thành một vòng ở bên ngoài, từng bước siết chặt vòng vây.

Thi thoảng họ nhìn thấy những xác chết đã lạnh ngắt.

Chốc chốc lại có mấy kẻ lẻ tẻ thuộc dư đảng xông ra từ một góc nào đó, múa trường thương trong tay lên, tấn công họ.

Cẩm Y Vệ rút Tú Xuân Đao ra, lập tức bày trận, bọc Phó Vân Anh vào chính giữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp