Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 122-3: Rối loạn (3)


1 năm

trướctiếp

Cứ như thế chém giết suốt dọc đường, họ nhanh chóng nhìn thấy những Cẩm Y Vệ chịu trách nhiệm bao vây diệt trừ dư đảng. Quần áo trên người họ xộc xệch, cả người đẫm máu. Lúc này họ đang vây bên ngoài một phòng trực ban, trong ba tầng, ngoài ba tầng, trong tay ai cũng cầm vũ khí, trên tường là những vệt sáng lạnh lẽo lấp lánh, đó là những người cầm cung nỏ đang mai phục ở các góc, không biết có bao nhiêu mũi tên nhọn hoắt đang đồng thời nhằm về phía phòng trực ban.

Phó Vân Anh nghe thấy tiếng dư đảng gào lên trong phòng: "Nếu còn dám tiến lên một bước, chúng ta lập tức chém đầu bọn họ!"

Lý Xương gọi một binh lính Cẩm Y Vệ tới thăm dò tình hình.

Người nọ đáp: "Những người này không muốn chết ở đây liền bắt cóc thị lang, chủ sự của Lại Bộ, Lễ Bộ rồi trốn vào phòng trực ban."

Hắn nói Lại Bộ thị lang Thôi Nam Hiên hình như cũng ở trong đó. Bởi hắn ngọc thụ lâm phong, phong độ xuất chúng, dù có cách xa như vậy nhưng nhìn thấy dáng người mặc quan bào đỏ thẫm kia là họ có thể nhận ra hắn, những binh lính trong Cẩm Y Vệ đều có ấn tượng về hắn.

Phó Vân Anh trở nên nôn nóng, nói: "Bảo bọn họ dừng tay!

Lý Xương nhìn về phía nàng, "Phó công tử, nói cái gì cũng vô dụng thôi, bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của Nhị gia."

Phó Vân Anh hơi nhướn mày, còn chưa kịp nói gì thì những mũi tên từ bốn phương tám hướng đã bắn ra, không khác gì một đàn châu chấu, xé tan bầu không khí mịt mờ, bay thẳng về phía phòng trực ban.

Vun vút mấy tiếng, lập tức có vô số tiếng thét thảm thiết vang lên.

Cẩm Y Vệ nhận được chỉ thị tấn công, siết chặt Tú Xuân Đao trong tay, lao vào phòng trực ban.

Vẫn không kịp rồi!

Đôi mắt Phó Vân Anh trợn trừng, tay run rẩy, không còn quan tâm gì nữa, chạy thẳng vào trong phòng.

Lý Xương ngạc nhiên tới độ trợn mắt há mồm, dùng hết sức lực cũng không kéo được nàng về, đành trơ mắt nhìn nàng chạy vào trong.

Trong cảnh hỗn loạn ấy, Phó Vân Anh tìm thấy một bóng dáng cao gầy mảnh khảnh, mặc chiếc quan bào đỏ thẫm rộng thùng thình, ngã xuống mặt đất, trên đầu vai dường như đã trúng một mũi tên.

Cẩm Y Vệ vội vàng xông vào chém giết dư đảng, không ai quan tâm tới những người bị thương trên mặt đất.

Nàng bỗng có cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương, qua khóe mắt, nàng thoáng nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc.

Người nọ trốn trong một góc, mũi tên trong tay đang hướng thẳng về phía người nằm trên mặt đất kia.

Xung quanh còn có mấy người đang mai phục, ai cũng đang giương cung lên.

"Tông ca nhi, dừng tay!"

Nàng gần như gào lên, gục xuống che cho người đang nằm trên mặt đất.

Mấy tiếng thả cung vang lên dứt khoát, mũi tên bay ra.

"Phó Vân!"

"Công tử!"

Những người xung quanh sợ hãi bật ra thành tiếng.

Thời gian gần như dừng lại tại chính thời khắc này, Phó Vân Anh rùng mình chờ đợi cảm giác đau đớn quen thuộc do đầu mũi tên cắm sâu vào da thịt.

Không biết thời gian đã trôi qua rất lâu hay cũng chỉ trong chốc lát, nhưng nàng vẫn không cảm nhận được nỗi đau như trong tưởng tượng.

Nỗi sợ hãi như một đợt thủy triều chậm rãi rút xuống, tiếng hò hét xung quanh vẫn vang động như cũ.

Nàng lấy lại bình tĩnh mới phát hiện ra trên người mình rất nặng.

Một người đàn ông ngã xuống trên vai nàng, thay nàng chặn lại những mũi tên từ khắp các hướng khác nhau bay tới, hắn cắn chặt răng nhưng vẫn không nhịn nổi nên phải rên lên vì đau đớn.

"Lần này là mũi tên thật."

Khóe miệng người đàn ông cong lên, cúi đầu nhìn nàng. Bởi đau đớn, khuôn mặt tuấn tú hơi vặn vẹo, tựa như đã sắp mất đi thần trí nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, dường như đang cháy lên hừng hực.

Phó Vân Anh không đáp.

Những người xung quanh đều ngây người.

Lúc này, có tiếng bước chân từ ngoài của truyền vào, từ góc độ của Phó Vân Anh, nàng nhìn thấy một đôi ủng gấm đang đi vào phòng, đôi chân thẳng tắp, eo thon săn chắc, bộ ngực cường tráng, ánh mắt nàng lại tiếp tục hướng lên phía trên, từ từ nhìn thấy khuôn mặt người tới.

Ngũ quan sắc nét, mày kiếm mắt sáng, đôi lông mày đang nhíu chặt lại, đôi mắt như được nhuộm lên bởi sắc màu của đêm tối vô tận, còn tối tăm sâu thẳm hơn cả những đêm dài vắng lặng nhất của mùa đông.

Hoắc Minh Cẩm ra roi thúc ngựa, vội vã chạy về hướng Thiên Bộ Lang, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy cảnh này.

Thôi Nam Hiên chắn người phía trước Phó Vân Anh, trên lưng, trên vai trúng mấy mũi tên, đuôi mũi tên vẫn còn đang rung lên.

Phó Vân Anh mặt mũi tái nhợt, vẫn không nhúc nhích, dường như quá sợ hãi.

Kế hoạch ám sát Thôi Nam Hiên là do Nguyễn Quân Trạch đề nghị, hắn vẫn luôn muốn giết Thôi Nam Hiên, Hoắc Minh Cẩm mặc kệ hắn. Tuy chàng không xếp người cho hắn sử dụng nhưng cũng không phản đối.
Thôi Nam Hiên chết rồi cũng tốt.

Nhưng mà Phó Vân Anh lại chạy tới tận đây... Nàng tới cứu Thôi Nam Hiên hay sao?

Không cần đoán nữa, chỉ cần nhìn cảnh trước mắt này cũng đã hiểu rồi, hóa ra để cứu Thôi Nam Hiên nàng lại mạo hiểm đến vậy.

Hoắc Minh Cẩm khép mắt lại, đè nén sự phẫn nộ mãnh liệt đang rít gào nơi đáy lòng xuống.

Không sao, nói cho cùng bọn họ cũng từng là vợ chồng một thời gian, sau này sẽ không còn như thế nữa.

Mặt chàng không biểu hiện bất cứ cảm xúc gì, bước lên vài bước.

Nhưng có một người nhanh hơn chàng, phóng vụt tới. Đôi mắt Nguyễn Quân Trạch trừng lên, lao về phía trước, đẩy Thôi Nam Hiên ra, giật tay Phó Vân Anh, "Khi nãy ngươi gọi cái gì!"

Đang định hỏi lại lần nữa, trên đầu bỗng truyền tới một giọng nói lạnh lẽo không có một chút cảm xúc nào: "Cút."

Nguyễn Quân Trạch ngẩn người, ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Hoắc Minh Cẩm.

"Cút!"

Mắt Hoắc Minh Cẩm vẫn nhìn chằm chằm vào Phó Vân Anh, chàng lặp lại.

Nguyễn Quân Trạch không động đậy, Lý Xương đứng bên cạnh bị không khí kì quái quanh bọn họ làm cho rùng cả mình, lệnh cho những người khác đi tới kéo cả Nguyễn Quân Trạch và Thôi Nam Hiên bị trúng tên ra ngoài.

Tất cả mọi người đều lui ra.

Trong góc tối, toàn bộ cung nỏ cũng đã hạ xuống.

Hoắc Minh Cẩm khom người, định bế Phó Vân Anh lên, "Có bị thương ở đâu không?"

Giọng điệu vẫn ôn hòa như vậy, dường như tất cả khung cảnh chém giết trước mắt này chỉ là ảo giác.

Phó Vân Anh như vừa bừng tỉnh, dùng sức tránh khỏi vòng tay chàng, nôn nóng nói: "Mau mời thái y!"

Đã đến lúc này rồi mà nàng vẫn đang lo lắng cho Thôi Nam Hiên hay sao?

Người kia đã bị mấy người Lý Xương kéo ra ngoài rồi.

Nàng không được nghĩ tới hắn nữa, không được, dù một khắc cũng không được!

Ánh mắt Hoắc Minh Cẩm tối sầm lại, nâng cổ tay Phó Vân Anh lên, siết chặt.

Ánh mắt chàng nhìn nàng vừa lạnh lẽo lại vừa nồng nhiệt, điên cuồng nhưng lại kìm nén, như thể ẩn chứa trong đó cả biển sao trong Ngân Hà vô cùng vô tận, như thể đang muốn nuốt chửng nàng.

Lông mày Phó Vân Anh nhíu chặt, nhìn lại về phía Hoắc Minh Cẩm nhưng lại bị tình cảm sâu như biển trong đôi mắt kia làm cho mềm lòng, nàng cười gượng, nói: "Chàng nhìn xem người này là ai."

Nàng bò dậy, nhẹ nhàng lật người mặc bộ quan bào màu đỏ thẫm kia lại, ôm vào ngực mình.

Một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ nhưng đã trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng là ngất đi đã lâu.

Đồng tử trong mắt Hoắc Minh Cẩm đột nhiên co lại.

Tay Phó Vân Anh vẫn đang run rẩy, không dám động vào Phó Vân Chương, sợ làm y bị thương nặng hơn, "Nguyễn Quân Trạch muốn giết ai thì giết, ta không quan tâm, người ta muốn cứu là nhị ca ta."

Vành mắt nàng dần trở nên đỏ hoe.

Lúc biết Phó Vân Chương không ở trong Hình Bộ, nàng đã có cảm giác y nhất định đang ở chỗ Thôi Nam Hiên. Quả là như vậy, Phó Vân Chương đi Lại Bộ, hơn nữa còn là bị Thôi Nam Hiên gọi tới.

Cái tên Thôi Nam Hiên này vốn có trực giác rất tốt, hắn nhất định đã đoán được sắp có biến cố xảy ra nên chuẩn bị đường lui cho mình. Phó Vân Chương thân thiết với hắn, tướng mạo, hình thể, khí chất tương đối giống hắn, hắn có thể lợi dụng.

Mà Phó Vân Chương thì sao, thoạt nhìn thì lười nhác, không quan tâm tới những việc tầm thường ở đời nhưng thực ra lại rất tôn trọng những vị quan lớn vì nước vì dân như Thôi Nam Hiên, nếu thực sự tới thời khắc nguy cấp, nói không chừng y còn sẽ tình nguyện che chắn cho Thôi Nam Hiên.

Nhất định Thôi Nam Hiền đã đoán được từ lâu vậy nên hắn tiếp cận Phó Vân Chương chắc chắn không phải hoàn toàn vì yêu mến tài năng y mà thôi.

Phó Vân Anh không quan tâm tới việc Nguyễn Quân Trạch có giết Thôi Nam Hiên hay không, nhưng cứ tưởng tượng đến việc người chết trên tay Nguyễn Quân Trạch rất có thể sẽ là Phó Vân Chương, nàng không thể không tới đây ngăn cản.

Giữa lúc hỗn loạn, ai mà biết được liệu Nguyễn Quân Trạch có nhận ra người mặc áo đỏ này là kẻ giả mạo hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp