Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 122-4: Rối loạn (4)


1 năm

trướctiếp

Sau khi mọi chuyện xảy ra, cho dù biết đã giết sai người, đối với Nguyễn Quân Trạch mà nói thì cũng chỉ là lỡ tay mà thôi, tìm được chỗ trốn của Thôi Nam Hiên rồi kết liễu hắn là được.

Nhưng đối với Phó Vân Anh mà nói, nàng không thể mạo hiểm như thế.

Đôi môi Phó Vân Chương đã tím tái, Phó Vân Anh ôm y, "Mau cứu nhị ca ta."

Hoắc Minh Cẩm lập tức bừng tỉnh, cao giọng gọi Lý Xương.

Lý Xương nhanh chóng lên tiếng đáp lời, chạy vào phòng, mồm miệng há hốc.

Cái người đang nằm trên mặt đất này tại sao lại là Phó Vân Chương cơ chứ? Sao y lại mặc quan phục của Thôi Nam Hiên?

Thảo nào Phó Vân nhất định phải tới cho bằng được... Hóa ra "y" muốn cứu anh mình.

Hoắc Minh Cẩm trầm giọng nói: "Gọi thái y, tất cả thái y, áp giải tất cả đến đây!"

Lý Xương không dám trì hoãn thêm, nhanh chóng thưa vâng rồi chạy ra ngoài gọi người tới.

Hoắc Minh Cẩm âm thầm sợ hãi trong lòng, đặt tay lên cổ tay Phó Vân Chương, kiểm tra mạch đập.

Nếu Phó Vân Chương có mệnh hệ gì... Với tính cách của nàng...

Hoắc Minh Cẩm không dám tiếp tục nghĩ thêm, cố giữ bình tĩnh, kiểm tra vết thương trên người Phó Vân Chương.

Việc này xảy ra là do sự dung túng của chàng, dẫu người xuống tay không phải là chàng nhưng chàng đã ngầm đồng ý, chàng phải chịu trách nhiệm.

Thái y nhanh chóng chạy tới, rút tên cho Phó Vân Chương, xử lý vết thương, cầm máu, cho y uống một viên thuốc.

"Vẫn còn may vết thương không ở vị trí nguy hiểm... Nhưng mà thể chất của Phó chủ sự quá yếu, vẫn hơi đáng lo." Thái y nói với Hoắc Minh Cẩm, "Mấy ngày tới phải luôn luôn ở bên cạnh y, nếu để bị sốt là có vấn đề ngay."

Phó Vân Anh nói: "Ta sẽ trông nhị ca."

Hoắc Minh Cẩm khàn giọng: "Ta cùng trông với nàng."

Giọng nói thật nhẹ nhàng.

Phó Vân Anh ngẩng đầu lên nhìn chàng, lắc đầu, "Chuyện trên triều không thể không có chàng... Chàng phải cẩn thận, không thể để người khác lợi dụng cơ hội."

Hiện giờ tình thế trong triều vẫn chưa hoàn toàn ổn định, ai chiếm được tiên cơ trước, người đó có thể áp đặt cho những người khác.

Chàng đã dùng mấy năm trời mới đi tới được ngày hôm nay, nếu như ở lại bên cạnh nàng, để những người khác lợi dụng thời cơ, chẳng phải là phí công vô ích hay sao?

Chàng không thể lùi bước.

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, "Chuyện đó không quan trọng."

Phó Vân Anh day day ấn đường, kéo tay Hoắc Minh Cẩm, bàn tay chàng dày rộng, trong lòng bàn tay thô ráp.

"Ta không có ý trách cứ gì chàng cả, chàng cứ làm việc của chàng đi, ta chăm sóc cho nhị ca, chờ huynh ấy tỉnh, chúng ta sẽ bàn lại sau."

Đến lúc đó, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, nàng muốn nói chuyện sòng phẳng với chàng.

Rốt cuộc chàng đang sợ hãi điều gì.

Nàng cố gắng nói năng nhẹ nhàng nhất có thể.

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng thật lâu.

Nàng khẽ lên tiếng nhắc nhở chàng: "Sở Vương vẫn chưa vào kinh... Không được mất cảnh giác."

Trầm mặc hồi lâu, Hoắc Minh Cẩm mới gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Hiện giờ nàng rất bình tĩnh nhưng nàng càng bình tĩnh, trong lòng chàng càng thấp thỏm.

Phó Vân Anh dõi mắt theo bóng chàng dần đi xa, trở lại cạnh giường, vắt khô khăn, lau mồ hôi trên trán cho Phó Vân Chương.

Hoắc Minh Cẩm bước ra khỏi căn phòng tạm thời được sắp xếp cho Phó Vân Chương, Lý Xương và Nguyễn Quân Trạch lập tức đi tới, Lý Xương hỏi: "Nhị gia, phải xử trí thế nào với Thôi Nam Hiên bây giờ?"

Thôi Nam Hiên trúng mấy mũi tên, khi nãy thái y vừa kiểm tra vết thương của hắn. Hắn tuy gầy như vậy nhưng sức khỏe rất tốt, nghỉ một thời gian là sẽ khỏe lại.

Đôi mắt Hoắc Minh Cẩm trống rỗng, không mấy quan tâm: "Kệ hắn."

Thôi Nam Hiên sống hay chết giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Lý Xương nhận mệnh lệnh, đi ra ngoài.

Đôi mắt Nguyễn Quân Trạch đỏ ngầu, chờ tới khi chỉ còn mình hắn và Hoắc Minh Cẩm, hắn mới nhấn mạnh từng chữ một: "Tại sao Phó Vân lại gọi đệ là Tông ca nhi?"

Hắn nhìn thẳng vào mắt Hoắc Minh Cẩm, "Còn nữa, Thôi Nam Hiên đã trốn kỹ lắm rồi, tại sao lại còn lao ra chắn tên cho hắn?"

Hơn nữa, đây lại không phải là lần đầu tiên.

Hoắc Minh Cẩm đi về phía trước, lạnh lùng nói: "Ta nói với hắn."

Nàng không muốn để lộ, vậy chàng sẽ giúp nàng che giấu.

Đôi mày Nguyễn Quân Trạch nhíu lại, hắn hơi choáng váng, trong chớp mắt, hắn đã quên béng luôn cả những tiếc nuối vì không thể tự tay giết chết Thôi Nam Hiên.

Editor: Số Nguyễn Quân Trạch vẫn đen...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp