Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 127: Làm khó (1)


1 năm

trướctiếp

Xe ngựa mau chóng tới phố Cao Pha. Lúc này Hoắc Minh Cẩm mới buông tay ra, nhặt cuốn sách bị rơi khi nãy lên xếp vào một chỗ với các cuốn sách khác.

"Chàng cũng đọc sách của Đông Xương tiên sinh à?"

Phó Vân Anh tò mò hỏi, nàng rất ít khi thấy chàng đọc sách gì ngoài binh thư, hơn nữa lại là mấy quyển sách chỉ có nội dung du ký như thế này.

Hoắc Minh Cẩm cười, vỗ vỗ vào chồng sách kia, nói: "Chuẩn bị cho nàng đấy... để dỗ cho nàng vui."

Cô nhóc Vân Anh trước kia thật dễ dỗ dành, tặng nàng một đóa hoa nhung nàng cũng sẽ vui mừng cả buổi. Giờ muốn dỗ cho nàng vui phải tốn công tốn sức hơn một chút. Chàng đã phải hỏi các phụ tá rồi sưu tầm rất nhiều sách không có trên thị trường về đây.

Phó Vân Anh có cảm giác dở khóc dở cười. Ánh mắt dừng lại mấy sợi tóc bạc chói mắt trên đầu chàng, nàng bỗng nhớ ra một chuyện.

Nàng giơ tay, những ngón tay khẽ vuốt lên mái đầu chàng.

Hoắc Minh Cẩm cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời.

Nàng hơi dùng sức, nhổ từng sợi tóc bạc.

Thực ra nàng đã muốn làm vậy từ lâu, cơ mà trước kia vẫn còn chưa gần gũi như bây giờ nên không làm được.

Đối với Hoắc Minh Cẩm, chút nhoi nhói này chẳng khác gì gãi ngứa, chàng không hề nhíu mày cái nào, cầm tay nàng, mỉm cười khẽ nói: "Thiệt thòi cho nàng rồi."

Có lẽ căn bản nàng vẫn còn chưa suy nghĩ tới chuyện kết hôn. Nàng vẫn còn trẻ như vậy, đang lúc sôi nổi hăng hái, đúng độ thanh xuân.

Mà chàng thì đã qua tuổi ba mươi, tuổi tác làm cho chàng mạnh mẽ, trưởng thành nhưng cũng lưu lại những dấu vết của tháng năm trên người chàng.

Phó Vân Anh ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của chàng, mày rậm, mắt đen, có chút nếp nhăn nơi khóe mắt, bởi đã trải qua mưa gió, mỗi khi làm gì lại có khí chất vững vàng, điềm nhiên, kiên định, quyết đoán.

Giữa lúc cung biến, chàng đại khai sát giới, không hề nương tay nhưng về sau lại không nhân cơ hội này để kéo những kẻ khác xuống hay diễu võ dương oai, cùng không hề lạm sát người vô tội mà lại nhanh chóng án binh bất động, rồi lại khống chế toàn bộ thế cục một cách chặt chẽ.

Hùng vĩ như non cao, rộng lớn tựa biển hồ. Sự dịu dàng và mạnh mẽ đồng thời xuất hiện trên con người chàng nhưng lại chẳng hề mâu thuẫn chút nào.

"Nhị gia đương tuổi tráng niên."

Gọi chàng là Nhị gia, giọng điệu trêu chọc, thậm chí còn có chút ngả ngớn, không đứng đắn, giống như đang đùa giỡn.

Hoắc Minh Cẩm bật cười, ghé sát vào hôn nàng.

Chàng thích nàng dần dần bộc lộ những mặt khác với nàng thường ngày, hoạt bát, trong sáng, đầy sức sống.

Nàng vốn nên thoải mái, phóng khoáng như vậy, giống như những bức họa dưới ngòi bút của nàng, chúng luôn toát ra sự sinh động, không có chút kiềm chế hay đè nén nào.

Bởi vậy, chàng bị hạ gục.

Hôn một hồi không khỏi mất khống chế, chàng đè nàng lên thành xe mà hôn, ham muốn thiêu đốt nóng bỏng nhưng chàng vẫn nhớ đưa tay đỡ lấy nàng, sợ nàng đụng vào thành xe lại bị đau.

Khoang xe chật chội, hơi thở hai người quấn vào nhau, không thể tách rời.

Không biết có phải do không gian nhỏ hẹp hay không mà tiếng hôn dường như rõ ràng vang động hơn, môi lưỡi cuốn lấy nhau, khắp nơi đều là hương vị của chàng, ngoài ra còn có tiếng thở dốc của chàng, khàn khàn trầm thấp.

Cảm giác được ham muốn mãnh liệt đang bùng lên mạnh mẽ dưới những cơ bắp rắn chắc của chàng, tim Phó Vân Anh nhảy lên thình thịch, cơ thể cũng dần nóng lên.

Quả đúng là đang tuổi tráng niên.

Thời tiết nóng bức, mới một lát mà mồ hôi mướt mải.

Chàng vẫn có chừng mực, dù hôn nồng nhiệt nhưng vẫn kìm chế.

Lúc hai người tách nhau ra, quần áo vẫn chỉnh tề như cũ, chỉ có điều cả hai đều thở hổn hển.

Bên ngoài không một tiếng động, xe ngựa dừng lại.

Đợi nàng lấy lại được bình tĩnh, Hoắc Minh Cẩm cố kìm nén dục vọng thiêu đốt, đưa tay nhẹ vuốt ve bờ môi mềm mại của nàng, nói: "Ta không vào đâu, ngày mai lại tới."

Phó Vân Anh ừm một tiếng, xuống xe ngựa.

Ngày hôm sau Hoắc Minh Cẩm không tới đón nàng bởi đêm đó nàng đã nhận được bức thư mật mà Viên Tam nhờ người đưa về kinh sư.

Trước đó, nàng đã để Phó Vân Khải và Viên Tam về Hồ Quảng, một người về quê tham gia kỳ thi hương, một người phụ trách tiếp ứng Chu Hòa Sưởng.

Chu Hòa Sưởng ngã bệnh, có chuyện rồi đây.

Viên Tam bảo nàng phải khởi hành ngay lập tức, hắn không xử lý nổi nữa rồi. Chuyện lần này hẳn là không nhỏ, thư của Viên Tam liên tục nhấn mạnh: Lão đại, ngươi mau tới đi! Còn không tới gia gia không lên kinh thành được đâu! Gia gia ở đây là chỉ Chu Hòa Sưởng.

Hành lý vốn đã được sắp xếp xong từ lâu, người của nàng cũng đã được sắp xếp dọc đường đi, có thể lên đường bất cứ lúc nào.

Phó Vân Anh không chờ nổi tới lúc hừng đông, bảo Kiều Gia đi Binh Mã Tư xin giấy phép ra khỏi thành lúc nửa đêm. Nàng gọi Phó Vân Chương dậy, nói với y nàng sẽ
đi trước, y chờ hai ngày cho vết thương lành hẳn rồi hẵng đi. Họ có thể gặp lại trên đường sau.

Phó Vân Chương khoác áo vào, đọc thư của Viên Tam, nhíu mày nói: "Không có gì đáng ngại. Đi với nhau đi. Người ta có làm bằng thủy tinh đâu."

Một khi y đã quyết thì sẽ không dễ dàng lay chuyển.

Nhanh chóng sửa soạn, Triệu sư gia và Tô Đồng nghe thấy động tĩnh trong chính viện cũng đã tỉnh dậy, sai gã sai vặt sang hỏi xem sao. Nghe gã sai vặt nói hai anh em sẽ rời kinh thành ngay lập tức, họ liền đích thân sang tiễn.

Phó Vân Anh dặn dò Tô Đồng, hắn liên tục nói lời đồng ý, "Ở đây có ta rồi, muội yên tâm đi."

Suýt soát nửa canh giờ sau, Kiều Gia mới lấy được giấy thông hành, do dự nói: "Công tử, Nhị gia không ở trong thành, công văn thì Lý thiên hộ đã làm xong xuôi cả rồi,
ngài muốn đi luôn bây giờ hay chờ lát nữa ạ?"

Phó Vân Anh nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: "Nhị gia đi đâu thế?"

Kiều Gia thành thật trả lời: "Việc này tiểu nhân cũng không rõ lắm."

Hoắc Minh Cẩm nói mai vẫn sẽ chờ nàng ở ngoài cửa cung, như vậy chắc chắn sẽ không đi quá xa, đợi chàng biết tin nàng sắp lên đường rồi chạy tới đây hẳn cũng sẽ không quá lâu.

Phó Vân Anh suy tư một lát, thúc giục người hầu tiếp tục sửa soạn rồi nói: "Chờ nửa canh giờ đi."

Nửa canh giờ sau, Hoắc Minh Cẩm vẫn không xuất hiện, cũng chẳng ai biết chàng đã đi đâu.

Đêm đen đặc quánh, đêm nay không sao, duỗi tay ra cũng chẳng thấy tay mình.

Phó Vân Anh nhận chiếc roi ngựa mà Vương Đại Lang đưa tới, bước mấy bước xuống bậc thang, leo lên lưng ngựa, nói với những người khác: "Không đợi nữa, xuất phát."

Trước đó nàng đã nói với Hoắc Minh Cẩm nàng sẽ xuôi về phía nam, những chuyện khác đều đã dặn dò rõ ràng, còn để lại một phong thư cho Tô Đồng, không nhất định
phải chờ chàng tới tận đây tiễn nàng.

Hai anh em chuẩn bị xong xuôi, cưỡi ngựa ra khỏi thành, có giấy phép và thẻ bài, đi thẳng một mạch, không bị vệ binh tuần tra ngăn cản.

Ra khỏi thành, vừa đi được một đoạn đường đã nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền tới.
Tuấn mã chạy rất nhanh, tiếng có ngựa ầm vang như sấm.

Chỉ chốc lát sau, mấy con ngựa đã xé rách màn đêm âm u, chạy như bay về phía Phó Vân Anh.

Người đàn ông đi đầu mặc áo bó tay, thân hình cao lớn. Trong bóng đêm, đôi mắt đen sâu thẳm trông tựa như một con thú săn đêm, ánh mắt sáng ngời.

Nhìn thấy nàng, người đàn ông kéo dây cương, không chờ tới khi ngựa dừng hẳn đã vội vàng nhảy xuống, đi mấy bước tới trước mặt nàng.

Cách đó không xa, Phó Vân Chương nhìn Phó Vân Anh, thấy nàng dừng lại bèn ra hiệu cho những người xung quanh tiếp tục đi về phía trước.

Đoàn người hiểu ý, chân kẹp bụng ngựa, giục ngựa bước tiếp.

Lúc trước Hoắc Minh Cẩm đang trên một nhà thuyền ở ngoại ô, bí mật gặp gỡ tổng đốc quân vụ mới được bổ nhiệm ở Sơn Tây, trao đổi về chuyện bố trí phòng tuyến. Để tránh tai mắt người ngoài, chàng không đưa tùy tùng đi theo, Lý Xương phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được chàng.

Chàng mới từ trên thuyền xuống, thử tính giờ, đoán rằng Phó Vân Anh không chờ được lâu như vậy nên không về thành mà chạy thẳng đường chính, quả nhiên đã đuổi kịp nàng.

Thấy chàng tới gần, Phó Vân Anh định xuống ngựa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp