Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 127-2: Làm khó (2)


1 năm

trướctiếp

Hoắc Minh Cẩm ngăn nàng lại, chỉ tay về phía mười mấy bóng người cưỡi ngựa sừng sững trong đêm, nói: "Bọn họ cũng giống Kiều Gia, sẽ cùng đi với nàng."

Phó Vân Anh gật đầu, có thêm người bảo vệ đương nhiên là tốt hơn.

Họ lại tiếp tục nói một chút về tình hình trong kinh, cần đề phòng ai, cần lôi kéo ai, đợi đến lúc Chu Hòa Sưởng vào kinh cần phải thu xếp việc tiếp giá như thế nao.

Đoàn người và Phó Vân Chương đã đi xa. Ngựa của Phó Vân Anh bực bội khịt mũi.

Đây là lần đầu tiên hai người phải chia lìa từ sau ngày nói ra hết với nhau, Hoắc Minh Cẩm kéo tay Phó Vân Anh, chăm chú nhìn nàng hồi lâu nhưng không dài dòng, chỉ nói một câu: "Vạn sự cẩn thận."

Ngàn vạn lời nói cũng chỉ bằng có bốn chữ này, chỉ cần nàng bình an là tốt rồi.

Tựa như năm đó khi tìm được nàng nhưng lại chẳng thể tiếp cận, chàng dứt khoát trở về kinh thành, chỉ phái người bảo vệ cho nàng, để cho nàng lớn lên một cách vô lo vô nghĩ.

"Minh Cẩm ca, huynh cũng phải thế nhé." Phó Vân Anh nói, đợi chàng buông tay rồi giục ngựa chạy đi.

Hoắc Minh Cẩm nhìn theo nàng, mãi đến khi hình bóng nàng lẫn vào trong đêm đen, chẳng còn nhìn thấy gì nữa vẫn còn đứng lặng ở đó hồi lâu.

Lý Xương dắt ngựa đi tới phía sau chàng, "Nhị gia, đêm khuya đường càng khó đi, nên về đi thôi."

Phía trước mắt là một khoảng trống đen như mực, chẳng thấy cái gì, đến đom đóm còn không có, có gì đẹp mà nhìn?

Hoắc Minh Cẩm trầm mặc không đáp, vẫn tiếp tục đứng trong chốc lát rồi đột nhiên xoay người.

Phía sau bỗng nhiên rang lên tiếng vó ngựa lọc cọc.

Chàng ngạc nhiên quay người lại, nhìn thấy một bóng hình dần dần hiện ra dưới màn đêm, chàng trợn tròn mắt, lộ vẻ kinh ngạc.

Phó Vân Anh một mình quay trở lại.

Sự đờ đẫn ban đầu qua đi, Hoắc Minh Cẩm cất bước về phía nàng.

Lý Xương chợt hiểu ra, kéo ngựa đi cách đó một đoạn thật xa, nhân tiện cũng xua những tùy tùng khác đi luôn.

Ngựa của Phó Vân Anh từ từ dừng lại.

Nàng ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn Hoắc Minh Cẩm đang sải bước tới chỗ nàng.

Bóng đêm đen đặc, mọi âm thanh đều như nín lặng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Gió lạnh thổi qua khiến cho cây cối hai bên đường núi cọ vào nhau soàn soạt, nghe tựa như tiếng mưa rơi.

Đã quá nửa đêm, không khí lạnh dần, sự khô nóng của đêm hè dần tan đi.

Xung quanh đã trở nên vô cùng yên tĩnh, người này dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của người kia.

Hoắc Minh Cẩm nhìn Phó Vân Anh, đôi mắt sâu thẳm còn hơn cả bóng đêm hô hạn.

Phó Vân Anh đón nhận ánh mắt nóng bỏng chăm chú của chàng, xoay người xuống ngựa, tay cầm roi mềm, vạt áo tung bay trong gió.

Áo gấm thêu hình chu tước, thắt lưng to bản, chân đi ủng cao cổ, vòng eo thon nhỏ, dáng dấp nhanh nhẹn, tràn đầy sức sống.

Hoắc Minh Cẩm không khỏi nhớ tới năm ấy ở Giang Thành thư viện, nhìn thấy nàng đứng trên đài cao đọc to những quy định của thư viện trong ánh mắt của bao người, tóc vấn bằng vải gấm, người tắm trong ánh mặt trời, thực sự có phong thái vượt trên cả thế tục, khiến những kẻ khác trông chẳng khác gì cỏ cây.

Khi đó chàng đã hỏi một câu, "Thiếu niên kia là con cái nhà ai?"

Lúc ấy chàng còn chưa biết thiếu niên này chính là Vân Anh của chàng.

Phó Vân Anh đi tới trước mặt chàng, khóe môi hơi cong lên, hai mắt sáng tựa sao trời.

Nàng nói rõ từng từ từng chữ: "Kiếp này ta chưa từng để mình phải chịu thiệt thòi, Minh Cẩm ca ca."

Hoắc Minh Cẩm ngẩn ra, tới lúc hiểu được, tim đã đập thình thịch.

Đó là câu trả lời cho câu nói ban ngày của chàng "Thiệt thòi cho nàng rồi.".

Nàng không cảm thấy thiệt thòi, bởi vì nàng thích chàng như vậy.

Hoắc Minh Cẩm nuốt khan, đưa tay ôm chặt lấy nàng.

Không nói một câu, chàng cúi đầu hôn nàng. Tách răng nàng ra, chàng hôn mãnh liệt, mạnh mẽ, quấn chặt lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, không cho nàng cơ hội hít thở, cứ như thể muốn nuốt chửng nàng vào bụng.

Lưỡi khuấy đảo tạo thành tiếng nước.

Như vậy vẫn còn chưa đủ, còn lâu mới đủ!

Thân thể nóng rực của chàng dán chặt vào người nàng, ôm siết lấy nàng, chỉ hận không thể hòa lại thành một với nàng.

Không thể mất đi lần nữa.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, thật lâu sau đó, chàng mới buông nàng ra một chút, đặt cằm bên cổ nàng, thở hổn hển, phía dưới căng cứng, thiêu đốt đến mức đau đớn.

Phó Vân Anh bị chàng hôn tới mức không đứng thẳng được nữa. Lát sau, cảm giác run rẩy dần dần tan đi, gương mặt vẫn còn nóng bừng, chiếc roi ngựa trong tay suýt nữa tuột xuống.

Tới lúc chàng buông ra, nàng khẽ nói: "Ta phải đi đây."

Muốn để cho chàng an tâm nên mới quay trở lại nhưng ai ngờ chàng lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, nàng bị bất ngờ.

Nàng không chờ đợi lâu, dường như không biết nên nghĩ gì bây giờ, xoay người lên ngựa, không chờ chàng nói gì, cũng không nhìn chàng, vung roi lên, xông thẳng vào
bóng đêm đen kịt.

May mà xung quanh không có ai nhìn thấy.

Mãi đến khi đuổi kịp Phó Vân Chương và đoàn người, trái tim trong ngực Phó Vân Anh vẫn còn đập mạnh.

.....

Đi liên tục hai ngày đường, ở một trạm dịch trên đường, họ gặp Trương đạo trưởng.

Ông ta lại đang lừa gạt dịch thừa, tạp dịch ở đây.

Danh tiếng của Trương đạo trưởng lan xa, mấy người dịch thừa, tạp dịch coi ông ta như cao nhân đắc đạo, chỉ còn thiếu một bước là có thể phi thăng thành tiên nên mời ông ta ở trong căn phòng tinh xảo hoa mỹ nhất, chuẩn bị cho ông ta đồ ăn ngon miệng ngon mắt nhất, hầu hạ ông ta cực kỳ chu đáo.

Trạm dịch còn xếp riêng một nơi để cho Trương đạo trưởng tu luyện.

Phó Vân Anh bảo những người khác đi tới sảnh nghỉ chân nghỉ ngơi rồi nhờ Trương đạo trưởng bắt mạch cho Phó Vân Chương.

Trương đạo trưởng gặp được bọn họ nên cực kỳ mừng rỡ, kéo tay Phó Vân Chương kiểm tra cẩn thận một hồi, nói: "Vẫn chưa chết được."

Phó Vân Anh hỏi: "Đợt trước nhị ca bị trúng tên vào vai, có vấn đề gì không ạ?"

Trương đạo trưởng xua tay, "Bị thương da thịt thôi, không đáng lo. Chỉ cần Vân Chương nó ăn tiên đan mà ta luyện ra..."

Rồi ông ta bắt đầu thao thao bất tuyệt ra sức giới thiệu thành quả mà ông ta dốc hết tâm huyết mấy năm nay mới làm được - Trường Sinh Đan.

Trương đạo trưởng cười cợt, nháy mắt với nàng, nói: "Tiểu Anh Nhi à, đừng nóng giận, sư phụ vẫn để phần cho ngươi đây này."

Phó Vân Chương nhìn hai người họ, cười mà không nói.

Nói đủ thứ chuyện linh tinh xong, họ đổi ngựa, lại lên đường lần nữa.

Phó Vân Anh bảo Phó Vân Chương ở lại đây chờ với Trương đạo trưởng, "Nhị ca, để Trương gia gia xem bệnh cho huynh lần nữa xem sao, muội đi đón mấy người Viên
Tam xong sẽ quay lại ngay."

Phó Vân Chương nghĩ ngợi một lúc liền gật đâu.

Phó Vân Anh vội vàng ăn mấy miếng lương khô rồi rời trạm dịch.

Trương đạo trưởng thấy nàng đã đi xa mới quay lại nhìn về phía Phó Vân Chương, hỏi: "Định vẫn cứ tiếp tục lừa nó thế này sao?"

Mặt Phó Vân Chương vẫn bình thản, y nhấp một ngụm trà, gật đầu.

Trương đạo trưởng cúi đầu xuống, nhăn mặt lè lưỡi.

.....

Tiếp tục bôn ba một ngày nữa, Phó Vân Anh mới tìm được mấy người Viên Tam.

Triều đình cử quan viên xuống phía nam đón Chu Hòa Sưởng vào kinh từ lâu, chỉ riêng đội ngũ cầm cờ đã có tới mấy trăm người, hơn nữa còn đều là Cẩm Y Vệ.

Suốt dọc đường Thánh giá đi qua, các quan viên bên đường đều sẽ vận dụng toàn bộ thủ đoạn để lấy lòng bợ đỡ, chỉ mong được thăng quan tiến chức.

Phàm là những châu huyện mà Chu Hòa Sưởng đi qua, dân chúng tràn ra đường, mang theo đủ thứ đồ ăn thức uống tốt nhất ra chào đón, quan huyện vắt hết óc tìm ra
những thứ bảo bối quý hiếm nhất để dâng lên.

Tóm lại đoàn người đưa Chu Hòa Sưởng vào kinh vô cùng phô trương.

Phó Vân Anh gần tới nơi, người hầu của Vương phủ được phái đến để tiếp ứng đã chủ động xuất hiện.

"Gia đang ở một thôn trang cách ba mươi dặm phía trước."

"Sao lại không đi nữa?" Nàng trầm giọng hỏi.

Người hầu đáp:"Gia ngã bệnh, còn không chịu gặp ai, mấy ngày nay chỉ ăn qua loa mấy bát canh."

Phó Vân Anh nhíu mày, "Có phải bệnh cũ tái phát hay không? Sao lại không phái người đi mời Trương đạo trưởng?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp