Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 128-1: Cảnh cáo (1)


1 năm

trướctiếp

Cát Tường đi vào trong sau đó nhanh chóng quay trở lại.

Biểu hiện trên mặt hắn rất kì quái. Hắn đi tới bên cạnh Phó Vân Anh, khe khẽ nói với nàng Chu Hòa Sưởng thực sự không đau ốm gì cả.

Chu Hòa Sưởng đang trốn trong chăn khóc.

"Khóc đến nỗi mắt cũng sưng lên rồi." Cát Tường nói, đầy vẻ đau lòng.

Từ nhỏ đến lớn, tiểu gia nào đã khóc bao giờ đâu! Mấy ngày này bản thân Cát Tường đã phải chịu nhiều cực khổ, vốn là một tiểu nội thị được chủ nhân sủng ái mà ngày nào cũng phải làm việc quần quật, ăn không đủ no, ngủ không ngon mà cũng không rơi một giọt nước mắt nào. Mãi tới khi gặp được Phó Vân Anh hắn mới khóc một chút kêu gọi sự thương cảm của nàng.

Nhưng giờ nhìn thấy vành mắt Chu Hòa Sưởng đỏ hoe, hắn lập tức luống cuống, lòng đau như dao cắt.

Tiểu gia nhà bọn họ sao có thể khóc thế này!

Phó Vân Anh nhíu mày, bảo Viên Tam đứng canh bên ngoài rồi đi vào trong.

Dù chỉ là một cái lều dựng để ở tạm nhưng bên trong bày biện xa hoa tinh xảo, trên mặt đất có trải thảm dạ, trước cửa sổ treo rèm lụa, trên bàn đặt một lư hương ba chân. Trong phòng đốt hương bách hợp, khói bay lững lờ.

Phó Vân Anh đi tới mép giường, vén màn mắc vào móc câu bằng đồng, trên giường có một đống chăn lớn.

Đống chăn này đương nhiên là Chu Hòa Sưởng.

Người trên giường nghe thấy động tĩnh, giật giật người dưới chăn gấm, ngẩng mặt lên, lộ ra một khuôn mặt khóc lóc nhem nhuốc.

Phó Vân Anh hơi cau mày.

"Vân ca nhi!"

Hai mắt Chu Hòa Sưởng đẫm lệ, nhòe nhoẹt, nhìn một lúc mới nhận ra nàng, vừa mừng vừa sợ, hất chăn lên đánh xoạch một cái, để chân trần bước xuống giường, lao
người về phía nàng.

Phó Vân Anh hơi tránh đi một chút, đỡ lấy cánh tay Chu Hòa Sưởng giúp hắn đứng vững.

Chu Hòa Sưởng vốn dĩ muốn ôm lấy nàng nhưng mấy ngày không ăn no, đói tới mức tay chân cũng nhũn ra, bị nàng chặn lại như thế, loạng choạng nghiêng ngả mấy cái mới đứng vững.

Phó Vân Anh quan sát hắn thật kỹ, đôi mắt hắn quả thực giống như Cát Tường nói, khóc nhiều tới mức sưng đỏ cả lên, người cũng gầy sọp đi, cằm nhòn nhọn, buồn bã ủ
rũ.

Nàng nhìn sang bàn bên cạnh, thấy một chiếc hộp đựng điểm tâm, nàng nói: "Ăn một chút đi đã."

Chu Hòa Sưởng lắc đầu, kéo nàng cùng ngồi xuống bên mép giường, thân thể yếu ớt mềm nhũn dựa vào người nàng, thút thít nức nở khóc nấc lên.

Phó Vân Anh nhíu mày, mấy năm không gặp, sao Chu Hòa Sưởng lại trở nên đa sầu đa cảm thế này?

Hắn bây giờ giống y Phó Vân Khải hồi mười tuổi, suốt ngày khóc sướt mướt.

Thấy hắn đau lòng khóc lóc như vậy, nàng cũng không nỡ đẩy hắn ra, nhẹ nhàng nói: "Sao tiểu gia lại đau lòng thế này?"

Chu Hòa Sưởng nước mắt giàn giụa, đôi vai run lên, gục vào vai nàng, nghẹn ngào nói: "Vân ca nhi, ông già vì ta mới chết!"

Nói xong, hắn lại càng đau lòng, nước mắt tuôn ra như suối.

Khóe miệng Phó Vân Anh nhè nhẹ run rẩy.

....

Chu Hòa Sưởng vốn là Thế tử của Sở Vương, ăn ngon mặc đẹp, từ bé đã được nuông chiều, cả ngày vô lo vô nghĩ, ngoài chuyện không được gặp Vân ca nhi nên thấy hơi buồn bã cô đơn, hắn chẳng có chút buồn phiền nào.

Mãi đến một ngày, đang yên đang lành, ông già bỗng ngã bệnh.

Lão Sở Vương bệnh rất nặng, chỉ trong hai ngày đã không đi lại được nữa, hằng ngày chỉ có thể nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, không còn bám chặt lấy con trai đòi con trai đánh chủy hoàn với ông ta, không tán tỉnh con gái nhà lành, cũng không ra ngoài chạy lung tung được nữa.

Từ thái y đã cáo lão về quê, thần y nổi tiếng xa gần, cho đến Trương đạo trưởng đều đã được trường sử mời tới Sở Vương phủ chẩn trị cho ông già.

Mấy vị thái y lắc đầu thở dài, nói với Chu Hòa Sưởng rằng lão Sở Vương không còn bao nhiêu thời gian nữa, thuốc thang, châm cứu cũng không có tác dụng, nên chuẩn bị hậu sự đi thôi.

Đối với Chu Hòa Sưởng mà nói, chuyện này là sét đánh giữa trời quang.

Hắn là đứa con mà Sở Vương mãi tới lúc già mới có được. Mẹ đẻ hắn mất sớm. Từ nhỏ, ông già đã đích thân nuôi dưỡng hắn, ông già vừa làm cha vừa làm mẹ, tình cha con sâu đậm, cha con trong những gia đình dân chúng bình thường cũng không thân thiết được như cha con bọn họ.

Ông già chính là trời của hắn.

Có ông già ở bên, Chu Hòa Sưởng chẳng sợ cái gì. Bởi ông già thương hắn, không ai có thể ức hiếp được hắn.

Bỗng một ngày, bầu trời sụp đổ.

Lão Sở Vương gọi hắn vào bên cạnh giường mình, hơi thở yếu ớt, cố sức giơ tay lên vuốt khuôn mặt hắn, "Bảo Nhi của cha à... Sau này cha không được nhìn thấy con nữa rồi."

Chu Hòa Sưởng quỳ xuống trước giường khóc òa lên.

Lão Sở Vương nhìn hắn, ánh mắt đầy trìu mến, loạng choạng ngồi dậy, dặn dò hắn phải ngoan ngoãn nghe lời trường sử, nói cho hắn trong phủ ai tin được, ai không tin
được, phải thu phục Chung gia và Dương gia như thế nào...

Chu Hòa Sưởng chẳng nghe vào được câu nào, hắn ôm chặt lão Sở Vương không chịu buông ra.

Mấy ngày sau, lão Sở Vương tỉnh lại từ cơn hôn mê, âm thầm thở dài, vuốt nhẹ lên mái đầu đứa con trai đang rúc vào ngực mình.

"Bảo Nhi, cha còn một tâm nguyện... Nếu như có thể ngắm phong cảnh bên ngoài một chút, cha chết cũng yên lòng."

Cả cuộc đời lão Sở Vương bay nhảy khắp nơi, chỉ mong muốn có thể bay nhảy ra khỏi Hồ Quảng để nhìn thế giới bên ngoài một lần cũng được. Đáng tiếc vương không thể gặp vương, ông ta sống tới tuổi này rồi mà vẫn không thể được như mong muốn.

Sống trên đời mấy chục năm, ông ta cũng chỉ có một cái hy vọng xa vời đó thôi mà!

Tim Chu Hòa Sưởng như bị dao cắt, không muốn đối mặt với hiện thực rằng bệnh tình ông già đã nguy kịch... nhưng hắn vẫn lập tức dặn dò trường sử chuẩn bị xe.

Hắn không thể để ông già ôm hận mà từ giã cõi đời.

Dù tuần án có bắt bọn họ lại đi chăng nữa, hắn cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của ông già!

Nhân dịp trời tối, hai cha con họ ra khỏi phủ Võ Xương. Trong xe ngựa trải mấy lớp thảm nhung thật dày, lão Sở Vương nằm trong vàng son nhung lụa, mặt mày trắng bệch nhưng trong mắt vẫn ánh lên tia sáng.

Ông ta cuối cùng cũng có thể bước ra khỏi địa giới Hồ Quảng rồi!

Thái y nói với Chu Hòa Sưởng thần sắc lão Sở Vương rất lạ, chỉ sợ là hồi quang phản chiếu.

Mặt Chu Hòa Sưởng cứng đờ, lau khô nước mắt, ôm ông già, không ngừng nói chuyện với ông già.

"Cha, sắp đến rồi, cha sẽ được ra ngoài ngay thôi ấy mà!"

Lão Sở Vương vô cùng nôn nóng, khuôn mặt mang theo chút kích động bởi cuối cùng tâm nguyện nhiều năm nay cũng có thể được thực hiện.

Xe ngựa phóng nhanh như một mũi tên bắn ra khỏi cung nhưng Chu Hòa Sưởng vẫn cảm thấy quá chậm, không ngừng thúc giục thị vệ.

Gấp gáp, xe chạy như bay.

Chẳng biết đã đi được bao lâu, chạy từ lúc trời còn tối tới tận ban ngày rồi lại chạy từ ban ngày tới tận đêm tối.

Trời dần sáng.

Khung cảnh khắp nơi càng lúc càng trở nên rõ ràng, non xanh nước biếc, vô cùng tươi đẹp.

Mặt trời sắp mọc rồi.

"Ngắm một chút đi..." Lão Sở Vương gối đầu lên cánh tay của con trai, lẩm bẩm, "Để cha ngắm nhìn một chút đi..."

Suốt dọc đường đi, ông ta mất tỉnh táo dần, luôn miệng lẩm bẩm mấy chữ này.

Bốn phía bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Người ở Vệ Sở nhận ra họ đã ra khỏi phủ Võ Xương hơn nữa còn sắp rời khỏi Hồ Quảng, thiên hộ dẫn binh đuổi theo.

Chu Hòa Sưởng khẽ cắn môi, không quan tâm tới sự cảnh cáo của thiên hộ ở phía sau, bị triều đình hạch tội cũng được, tước đoạt vị trí Thế tử cũng được, dù thế nào hắn cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của ông già!

Bọn họ tiếp tục chạy thục mạng về phía trước, ngựa đã bắt đầu sùi bọt mép.

Phía sau xe ngựa là binh lính đang đuổi theo, phía trước xe ngựa là vầng mặt trời dần hiện lên.

Sắp tới nơi rồi, chỉ cần bước ra một bước thôi, một bước là đủ rồi.

Lão Sở Vương không cần gì nhiều.

Cuối cùng họ vẫn bị truy binh chặn lại.

Xe ngựa nặng nề lắc lư, thiên hộ bên ngoài ôm quyền nói: "Vương gia, mời ngài trở về đi."

Không có thủ dụ của Hoàng thượng, hắn nhất định sẽ không để cho Sở Vương rời Hồ Quảng một bước, dù cho Sở Vương chỉ còn thoi thóp, gần đất xa trời.

Ngọn lửa thiêu đốt trong mắt lão Sở Vương tắt dần.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp