Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 128-2: Cảnh cáo (2)


1 năm

trướctiếp

Dù thị vệ Vương phủ có cầu xin như thế nào đi chăng nữa, thiên hộ vẫn không dao động. Cả người Chu Hòa Sưởng run lên, hai hàm răng cắn chặt vào nhau kêu lạch cạch, ông già nhà hắn sắp chết, sắp chết rồi mà!

Sao lại không thể thỏa mãn tâm nguyện của cha hắn cơ chứ!

Hắn cõng lão Sở Vương lên, xuống xe ngựa.

Hắn nhìn những thuộc hạ của của thiên hộ kia. Bọn họ đang kéo căng dây cung, mũi tên chĩa thẳng về phía hắn. Mặc kệ ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ đầu mũi tên và lưỡi dao, hắn tiếp tục đi về phía trước.

Hoặc là vạn tên bắn chết cha con bọn họ, hoặc là phải để hắn đi qua!

Thiên hộ bị khí chất uy nghiêm trên người hắn làm cho kinh hãi, không ngờ còn lui lại mấy bước.

Lão Sở Vương rất nặng, Chu Hòa Sưởng chưa cõng ai bao giờ, cố hết sức mới cõng được.

Hắn sắp ngã sấp xuống tới nơi rồi.

Lưng hắn còng xuống, thất tha thất thểu bước về phía trước.

"Cha, Bảo Nhi đưa cha đi, Bảo Nhi đưa cha đi..."

Hắn không muốn khóc, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, chân thấp chân cao hướng về phía con đường nhỏ bên núi.

Trước mắt có lẽ là Nam Trực Lệ, cũng có thể là Giang Tây, hắn không biết nữa.

Sắp tới rồi.

Vầng mặt trời đỏ rực hiện ra giữa những ngọn núi, mây vờn xung quanh, ráng màu lấp lánh.

Non xanh nước biếc được phủ một lớp ánh sáng vàng rực rỡ.

Hắn quay đầu lại, nhìn lão Sở Vương sau lưng, "Cha, tới rồi!"

Mắt lão Sở Vương nhắm nghiền, không hề nhúc nhích, tay rũ xuống hai bên, mặt điềm nhiên cứ như thể đang ngủ.

Cuối cùng ông già vẫn cứ chết ở Hồ Quảng, đến lúc chết vẫn không thể bước được một bước kia.

Chỉ một bước thôi mà.

Thời khắc ấy, hắn như bị ai cắt vào tim gan. Người yêu thương hắn nhất trên đời này đã chết.

...

Nhớ lại tình cảnh của lão Sở Vương trước khi lâm chung, lòng Chu Hòa Sưởng đau như cắt, hắn khóc nấc lên, suýt nữa không thở nổi.

Sau khi lão Sở Vương qua đời, hắn ngơ ngác, không biết nên làm gì bây giờ.

Toàn bộ công việc trong Vương phủ đều do Phương trường sử lo liệu, đến việc tang ma cũng là do Phương trường sử làm.

Ông già chết rồi, chỉ còn mình hắn thôi.

Hắn muốn gặp Vân ca nhi nhưng Vân ca nhi ở kinh sư, hắn ở phủ Võ Xương...

Cả ngày hắn chỉ ở trong Vương phủ, đóng cửa từ chối tiếp khách, ngồi với những vật mà ông già để lại, nhìn vật lại nhớ tới người. Bỗng nhiên có một ngày, Nội Các đại thần tự tay viết thư đưa tới Vương phủ, ngoài ra còn có di chiếu của Hoàng đế.

Hoàng đế băng hà, Thái tử, Thái tôn cũng đã chết, sau khi các đại thần bàn bạc đã quyết định để hắn kế thừa ngôi vị Hoàng đế.

Người trong Vương phủ dường như cũng không hề bất ngờ, lập tức sửa soạn.

Phương trường sử rất có năng lực, tất cả mọi chuyện đều được xử lý nhanh gọn rõ ràng

Ban đầu Chu Hòa Sưởng không nghi ngờ gì nhưng càng tới gần kinh thành, hắn càng cảm thấy có gì đó không bình thường.

Mãi tới khi Phương trường sử đưa cho hắn một phong thư mà ông già viết cho hắn, hắn cuối cùng mới hiểu: Ông già vì hắn nên mới chết!

Ông già sợ hắn bị những phiên vương khác làm hại nên ra tay trước, giúp đỡ hắn đăng cơ.

Chu Hòa Sưởng không nói tiếp nổi nữa.

Phó Vân Anh cũng không nghe tiếp nổi nữa.

Đương nhiên lão Sở Vương không chết, cách đây không lâu nàng vẫn còn thư từ qua lại với lão Sở Vương

Tất cả những việc này chỉ đơn giản là thủ đoạn để lão Sở Vương rèn luyện con trai mà thôi.

Trước đó lừa gạt Chu Hòa Sưởng là sợ hắn để lộ ra ngoài, bị người khác phát hiện. Về sau, lão Sở Vương vẫn không chịu xuất hiện, đại khái là muốn dùng cái chết của chính mình để kích thích Chu Hòa Sưởng, để cho hắn hiểu được tầm quan trọng của quyền thế, đồng thời muốn xem sau cái chết của cha mình, hắn có thể tự trưởng thành, thu phục người của Vương phủ hay không.

Lão Sở Vương lúc tỉnh táo thực sự rất dứt khoát, cứ để mặc người bên cạnh Chu Hòa Sưởng lừa dối hắn như vậy.

Không sợ nóng vội như vậy sẽ phản tác dụng hay sao?

Chu Hòa Sưởng không hiểu rõ sự đời thì có thể từ từ mà dạy, đột nhiên lại dùng một đao chém đứt toàn bộ những thứ quan trọng nhất trong lòng hắn, không sợ ép hắn phát điên hay sao?

Chuyện này không hề giống với những gì họ đã bàn bạc trước đây.

"Tiểu gia, Sở Vương vẫn còn trên đời."

Phó Vân Anh nhìn xung quanh một lượt, thì thầm.

Chu Hòa Sưởng trợn mắt há mồm, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt, chóp mũi đỏ bừng, dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng chằm chằm.

"Vân ca nhi? Thật thế sao?" Hắn như vừa rơi vào sương mù, "Đệ không lừa ta đấy chứ?"

Phó Vân Anh nhìn hắn lắc đầu, "Vương gia thật sự vẫn còn sống."

Lão Sở Vương bay nhảy cả đời, làm sao nỡ chết chứ! Không chỉ không chết mà còn liên tục thông qua thư từ qua lại sai khiến nàng làm cái này cái kia nữa kìa! Ông ta đã giao toàn bộ người của mình cho nàng, những phụ tá đó đều lớn tuổi hơn nàng, có mấy người còn già tới mức có thể làm ông nội nàng rồi. Để lập uy trước mặt các phụ tá, nàng đã phí biết bao nhiêu công sức, cảm giác như chỉ trong mấy tháng mà nàng đã già đi mười tuổi.

Trên người nàng còn có thư do lão Sở Vương tự tay viết.

Chu Hòa Sưởng vẫn há hốc miệng, mãi vẫn chưa khép lại, tay lẩy bẩy, cầm lấy bức thư, run rẩy mở ra, đọc mấy lần liền.

Hắn nấc lên một tiếng, ngồi ngơ ngác.

Một lúc lâu sau, hắn ôm thư khóc òa.

Phó Vân Anh không nói gì, chờ hắn khóc xong mới rót cho hắn một chung trà lạnh.

Chu Hòa Sưởng ừng ực mấy ngụm đã uống sạch một chung trà hoa quế lớn, lau sạch miệng, dùng tiếng địa phương chửi một câu.

Phó Vân Anh nhướn mày lườm hắn một cái, hắn là con trai của Sở Vương, chửi rủa Sở Vương, nhân tiện còn gom cả bản thân mình vào đó chửi luôn.

Thôi kệ đi, không cần nhắc nhở hắn.

"Cha ta đâu rồi?"

Chu Hòa Sưởng siết chặt tay Phó Vân Anh, ép hỏi.

Phó Vân Anh nói: "Mấy ngày nữa là huynh có thể gặp ông ta rồi, trên đường tới đây ta đã gặp ông ta."

Nghĩ tới việc có thể gặp lại cha mình, Chu Hòa Sưởng kích động hẳn lên, hóa ra cha hắn vẫn còn chưa chết, vẫn còn sống!

Trong nháy mắt, trời cao trong xanh, người cũng thoải mái hẳn.

Vân ca nhi nhất định sẽ không lừa hắn.

Hắn vừa khóc vừa cười, vui mừng khôn xiết, bụng réo ầm ầm.

Phó Vân Anh an ủi hắn xong, cao giọng gọi Cát Tường vào hầu hạ hắn.

Cát Tường ba chân bốn cẳng chạy vọt vào phòng, nghe Phó Vân Anh nói Chu Hòa Sưởng đói bụng, muốn ăn chút gì đó, vô cùng vui mừng, lao ra ngoài.

Mấy ngày nay Chu Hòa Sưởng không gặp người ngoài, không chịu ăn uống, các quan viên lớn nhỏ hầu hạ bên cạnh cũng bó tay không biết phải làm sao, lại còn bị Phương trường sử chặn lại, không cho gặp Chu Hòa Sưởng, dùng cách nào cũng không được, thở vắn than dài, mặt mũi u sầu.

Chờ mãi rốt cuộc Phó Vân Anh cũng tới, cuối cùng nàng cũng bị đám tiểu thái giám chặn ở ngoài không cho gặp Chu Hòa Sưởng.

Đám quan viên chán ngán thất vọng, cảm thấy phen này tân quân lên ngôi chỉ sợ sẽ còn không ít vấn đề.

Không ngờ chiều nay, Phó đại nhân văn nhã lịch sự đột nhiên lại nổi giận, trói đám tiểu thái giám lại luôn!

Không chỉ trói đám tiểu thái giám mà còn xông thẳng vào nơi ở của tiểu gia!

Đúng là to gan lớn mật đấy nhé!

Còn trẻ có khác, nghé con mới sinh không sợ cọp.

Mọi người thầm sợ hãi trong lòng, tất cả đều nấp ở xung quanh nhìn xem thế nào, có người chỉ hoàn toàn là đến xem cho vui nhưng đại đa số người đều nghĩ nếu tiểu gia nổi giận, muốn chém đầu Phó đại nhân, bọn họ có lẽ có thể nói mấy lời hay, cầu xin giúp Phó đại nhân.

Phó đại nhân đẹp đẽ như thế, trẻ tuổi, có tiềm năng, hơn nữa thanh danh đã lan xa trong chốn dân gian, rất được lòng dân, nếu cứ chém như vậy thì đáng tiếc biết bao!

Đợi hồi lâu, đám người đứng chờ cũng phát bực tới nơi, trong phòng rốt cuộc có chút động tĩnh.

Một tiểu thái giám bị gọi vào, sau đó nhanh chóng đi ra.

Mọi người lao về phía trước, túm lấy Cát Tường hỏi, "Tiểu gia nói sao?"

"Phó đại nhân không sao chứ?"

"Định cách chức Phó đại nhân sao?"

Cát Tường mừng rỡ đến mức lắp bắp: "Giết..."

Mọi người kinh hãi rùng mình, tiểu gia muốn giết Phó đại nhân sao?

Không được đâu! Giết Phó đại nhân, kinh thành nhất định sẽ đại loạn!

Lúc những người ở đó cuống quýt tới mức không biết phải làm gì, Cát Tường cuối cùng cũng nói hết lời: "Giết... giết gà... nấu... nấu canh... cho tiểu gia!"

Mọi người: ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp