Bốn Lần Gả

Chương 39


2 năm

trướctiếp

Lời này của Tần Bồng là chân thành, nguyên thân thật sự rất thích Vệ Dương, Vệ Dương giống như một ngọn lửa trong sinh mệnh của nguyên thân, hừng hực thiêu đốt trong sinh mệnh của một nữ tử cha không thương mẹ không yêu.

Tần Bồng nhớ lại quá khứ của nguyên thân, cười nhẹ nói: “Trước kia khi ta ở trong cung, trải qua cuộc sống thật sự không tốt, Hoàng Hậu kiêng kị mẫu thân không thương, đời này mẫu thân chỉ chú ý đến chính mình, những năm tháng ấy ta ở trong lãnh cung……”

Nói đến đây, Tần Bồng lại đột nhiên im bặt, xua xua tay nói: “Thôi, đều là chuyện của quá khứ, không có gì đáng nói.”

Lúc này men say đã bốc lên trong người Tần Thư Hoài, khiến hắn quên hết mọi chuyện, mơ mơ màng màng nghe Tần Bồng nói, hoảng hốt ngẩn ngơ như quay về thời niên thiếu.

Khi đó Triệu Bồng than vãn với hắn, trước khi thành hôn nàng đã yêu như vậy, khi đó trong lòng hắn vô cùng thương tiếc cho nàng, nhưng vẫn muốn tỏ ra rụt rè như cũ, làm bộ đứng đắn, yên lặng nghe nàng nói, không nói một lời. Sau đó nếu có ai bắt nạt nàng, hắn sẽ âm thầm ngáng chân người ta, chỉ có Hoàng Hậu, hắn thật sự không có biện pháp gì, chỉ có thể mua một ít điểm tâm ngọt, cho Triệu Bồng một chút an ủi.

Đã rất nhiều năm rồi hắn không nghe được lời oán hận than vãn như vậy nữa, nhất thời hắn có cảm giác mình đang ở trong mộng.

Chắc là đang ở trong mộng, đúng không?

Hắn nghĩ.

Triệu Bồng đã chết nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói chuyện với hắn được?

Thế nhưng trong mộng cũng tốt, ít nhất hắn có thể nhìn thấy nàng.

Lúc này đây hắn đã trưởng thành, hắn có thể làm tốt hơn, vì thế hắn chống người, đến gần Tần Bồng.

Tần Bồng nhìn “Liễu Thư Ngạn” đột nhiên nghiêng người về phía trước, hoảng sợ, sau đó đối phương vươn tay ra, ấn nàng vào trong ngực.

Đầu Tần Bồng ong lên một tiếng, nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, sau đó nghe thấy giọng điệu giống như đang dỗ dành trẻ con của hắn, khàn khàn nói: “Bồng Bồng, đừng đau lòng, ta ở đây, đừng đau lòng.”

Thật ra Tần Bồng cũng có hơi say, nhất thời có hơi hoảng hốt, nàng dựa vào ngực “Liễu Thư Ngạn”, chợt có cảm giác quen thuộc không giải thích được, giống như rất nhiều năm trước, khi mình vẫn còn niên thiếu, cũng đã từng dựa vào ngực Tần Thư Hoài như vậy.

Khi đó Tần Thư Hoài rất gầy yếu, chỉ là một thiếu niên, nhưng lòng ngực của hắn rất ấm áp, nhịp tim cũng rất ổn định, dựa vào người kia, liền có cảm giác dù trời sập đất lở cũng không còn sợ hãi.

Tần Bồng cảm thấy, mình quả nhiên là một người vô cùng lương thiện, khi nhớ đến người khác, luôn nghĩ đến những điểm tốt trước tiên.

Trong đầu nàng lung tung rối loạn, bị “Liễu Thư Ngạn” ôm như vậy, cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng mà sau khi “Liễu Thư Ngạn” nói câu đó, đầu đặt trên cổ vai nàng, không nói một câu.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều của đối phương, Tần Bồng bị ôm đến mức cả người cứng lại, chậm chạp phản ứng —— không phải hắn đã ngủ rồi chứ?!

Nàng thoát ra khỏi lờng ngực của “Liễu Thư Ngạn” , đối phương không được người chống đỡ, “Uỳnh” một tiếng ngã xuống, Tần Bồng nhanh chóng kéo hắn, lúc này bắt đầu cảm thấy đau đầu, nàng thấp giọng gọi thị vệ bên ngoài, gọi bọn họ mang Liễu Thư Ngạn trở về.

Say rượu rồi ngủ say trong khi hẹn hò với một nữ tử, Tần Bồng cảm thấy, chắc Liễu Thư Ngạn không biết gì nữa.

Thế nhưng Tần Bồng thấy mình cũng không khá hơn chút nào, nàng cảm thấy hơi choáng váng, nên vội vàng cho người dìu nàng lên xe ngựa, sau đó trở về Vệ phủ.

Sau khi trở về Vệ phủ nàng đã hoàn toàn say khướt, ngã vào trong phòng liền ngủ say, Vệ Diễn nghe nói nàng say khướt trở về, nhíu mày hỏi: “Nàng ấy đi đâu?”

“Nghe nói là đi ăn canh thịt dê cùng với Liễu thái phó.”

Thị vệ cung kính trả lời, Vệ Diễn suy nghĩ một chút, gật đầu, cũng không nói gì nhiều.

Buổi sáng ngày hôm sau khi Tần Bồng tỉnh rượu, nàng vừa mở mắt, liền cảm thấy không tốt. Vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy Bạch Chỉ đang ngồi đoan chính ở bên cạnh, sắc mặt không tốt, Tần Bồng lập tức nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, Liễu Thư Ngạn có ý đồ xấu!”

Bạch Chỉ gật đầu, mở miệng: “Tôt, tiếp tục như vậy đi.”

“Không phải” Tần Bồng nhanh chóng giải thích: “Là như thế này, hôm qua hắn hẹn ta đi ăn canh thịt dê nhân tiện uống một ít rượu, sau đó nói với ta rượu nhạt và nước trái cây không khác nhau nhiều, ngươi nói xem có phải hắn định dụ ta nói ra lời nào đó không?”

Nghe xong lời này, sắc mặt Bạch Chỉ mới tốt hơn một chút: “Vậy ngươi có bị dụ nói ra không?”

“Không, ta giả vờ say, thật ra ta rất thông minh.”

Bạch Chỉ cười lạnh ra tiếng: “Ta không nhìn thấy. Hắn nói gì với ngươi?”

“À, hắn muốn nghe một chút chuyện bên triều đình để xem ai là người của chúng ta.”

“Liễu Thư Ngạn” hỏi thăm chuyện gì, đương nhiên Tần Bồng không thể nói cho Bạch Chỉ biết, bởi vì thứ mà Liễu Thư Ngạn hỏi thăm, Bạch Chỉ không thể biết được.

Sau khi tỉnh lại, Tần Bồng rõ ràng hiểu được, hôm qua “Liễu Thư Ngạn” muốn thử nàng, nội dung trong đó, đơn giản là nghi vấn thân phận Tần Bồng là thật hay giả. Cũng may nàng kịp thời phản ứng, nói dối một cách hoàn hảo, chỉ sợ “Liễu Thư Ngạn” cũng không thể nghĩ được gì.

Nhưng vì sao “Liễu Thư Ngạn” lại đột nhiên điều tra nàng?

Việc này làm Tần Bồng cảm thấy rất kỳ lạ.

Tần Bồng vừa suy tư, vừa rửa mặt thay quần áo, sau khi mặc quần áo xong ——, nàng đi đến nhà ăn, Vệ Diễn và Vệ lão thái quân đều đang chờ nàng.

Tần Bồng đi lên phía trước, sau khi hành lễ thì ngồi xuống, ba người lớn và năm đứa trẻ cùng vây quanh bàn ăn, bắt đầu an tĩnh ăn cơm, ăn được mấy miếng, Tần Bồng nghe thấy Vệ Diễn ngồi đối diện nói: “Nghe nói hôm qua tẩu tẩu đi ăn cơm cùng với Liễu thái phó, còn uống chút rượu, được người đỡ về, không biết sau khi say rượu, tẩu tẩu có cảm giác tốt hơn không?”

Vừa nghe lời này, trái tim Tần Bồng liền buộc chặt, nàng cẩn thận nâng mắt nhìn về phía Vệ Diễn đang ăn cơm ở đối diện, trên mặt Vệ Diễn không nhìn ra cảm xúc gì, cười tủm tỉm, cảm giác tràn đầy sự quan tâm.

Tần Bồng gian nan nói: “Hôm qua ta không biết đó là rượu nhạt, uống nhiều thêm hai ly……”

“Việc này thì có gì đâu!” Vệ lão thái quân đột nhiên mở miệng: “Nữ nhân của Vệ gia chúng ta, ai mà không uống nhiều thêm vài chén? Con ra ngoài cùng với Liễu thái phó sao? Chính là Liễu Thư Ngạn có tài văn chương cực kỳ xuất sắc đó sao?”

Tần Bồng nhìn dáng vẻ hưng phấn của Vệ lão thái quân, nhất thời nghẹn lại, Vệ lão thái quân tiếp tục nói: “Ta nghe nói hiện giờ hắn chưa có thê tử, bộ dáng cũng rất tuấn tú, nhưng mà có hơi đào hoa, thế nhưng cũng xứng lứa vừa đôi. A Diễn,” Vệ lão thái quân quay đầu, hỏi thăm: "Con có quen biết với Liễu Thư Ngạn đúng không? Con cảm thấy hắn là người như thế nào?”

“Là người có cá tính.”

“Người có cá tính rất tốt nha!” Vệ lão thái quân vỗ tay, kéo tay Tần Bồng, cao hứng nói: “Con tiếp tục nỗ lực, nếu tiểu tử này không tệ, con cố gắng một chút, Vệ gia nhất định sẽ ủng hộ con”

“Mẫu thân……”

Tần Bồng không biết lời này của Vệ lão thái quân là thật hay giả, chỉ cảm thấy nói ra những lời này, thật sự quá xấu hổ.

Vệ lão thái quân dường như biết Tần Bồng đang nghĩ gì, nói với nàng: “Con đừng lo lắng, về sau phải nói những việc này với chúng ta. Thê tử lão đại à,” Trong mắt Vệ lão thái quân đều là thương tiếc: “Là Vệ gia có lỗi với con”

“Không đâu,” Tần Bồng ngẩng đầu, dù nàng không phải nguyên thân, nhưng nàng cũng đồng cảm với nguyên thân giống như chính bản thân nàng đã trải qua, nàng nghiêm túc nói: “Là Vệ gia cho Tần Bồng một cuộc sống mới, Vệ gia không hề có lỗi với Tần Bồng, mẫu thân đừng nói như vậy.”

Vệ lão thái quân cười cười, cũng không nói nhiều, thúc giục năm đứa trẻ: “Không nói nữa, dùng bữa dùng bữa đi.”

Một bữa cơm này Tần Bồng ăn vô cùng thấp thỏm, thật ra nàng vốn định tính kế từ từ với Liễu Thư Ngạn, không ngờ rằng hôm qua Liễu Thư Ngạn lại có ý đồ riêng với thân phận của nàng, tửu lượng của nàng rất tốt, định tương kế tựu kế, kết quả rượu nhạt ở nơi này lại mạnh hơn rượu nàng từng uống ở Bắc Yến.

Mọi chuyện đều nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng không nhịn được có chút lo lắng về thái độ của Vệ gia. Sau khi ăn sáng xong, Vệ Diễn đưa năm đứa trẻ đi học, Tần Bồng đi theo sau hắn, sau khi hắn đưa mấy đứa trẻ đến chỗ của phu tử, Vệ Diễn và nàng bước chậm trên hành lang, hàm chứa ý cười nói: “Tẩu tẩu đã nghĩ thông suốt chuyện gì nên muốn nói với ta sao?”

Tần Bồng mím môi, cuối cùng cũng nói: “Ta muốn biết thái độ của tiểu thúc.”

“Thái độ gì?”

“Vì sao tiểu thúc lại ủng hộ A Minh?”

Lời nói của Tần Bồng khiến Vệ Diễn dừng bước, Vệ Diễn quay đầu, nhìn Tần bồng, cười như không cười: “Tẩu cảm thấy như thế nào?”

“Tần Thư Hoài xuất thân từ quân đội phương Bắc, còn ta là quân đội phương Nam, ta nói như vậy, tẩu tẩu có hiểu không?”

Lời nói rõ ràng như vậy, đương nhiên Tần Bồng hiểu.

Vệ Diễn là người cực kỳ bình tĩnh, cũng cực kỳ có trách nhiệm, bởi vì có trách nhiệm, nên trong việc lựa chọn vị trí, hắn không có khả năng chọn một vị trí mang theo nhiều thủ hạ như vậy chỉ vì một người là Tần Bồng.

Hắn ủng hộ Tần Minh, không chỉ bởi vì Tần Minh là đệ đệ của tẩu tẩu hắn, còn bởi vì mối quan hệ đối lập giữa hắn và Tần Thư Hoài.

Hơn nữa hiện giờ Tần Thư Hoài đăng cơ không danh chính ngôn thuận, bị rất nhiều đại thần cản trở, một khi Tần Thư Hoài có ý đồ mạnh mẽ đăng cơ, nước Tề nhất định sẽ đại loạn.

Cân nhắc đủ mọi chuyện, Vệ Diễn lựa chọn Tần Minh.

“Cho nên, dù ta có phải tẩu tử của ngươi hay không, việc này cũng không quan trọng, có đúng không?”

Tần Bồng bình tĩnh lại, Vệ Diễn cười cười: “Chuyện đó là đương nhiên, tẩu không cần lo lắng, ngươi có phải tẩu tử của ta hay không, có phải Tần Bồng hay không, và việc ta ủng hộ bệ hạ, không có chút quan hệ nào.”

Nghe được lời này, Tần Bồng chậm rãi cười.

“Vệ Diễn,” Trong mắt nàng mang theo chua xót: “Ta đã cô đơn, bơ vơ không nơi nương tựa mười năm rồi”

Tần Bồng thủ tiết mười năm, mà Triệu Bồng cũng mang theo thù hận phiêu bạc 6 năm.

“Ta muốn có một cuộc sống mới.”

Nàng giương mắt, nghiêm túc nhìn Vệ Diễn.

Đây là thân thể của Tần Bồng, trước đó nàng đã làm rất nhiều chuyện, nàng nghĩ, ít nhất nàng phải cho những người xung quanh Tần Bồng một lời giải thích.

Vệ Diễn cười cười.

“Vậy tẩu hãy đi đi.”

Vệ Diễn thở dài ra tiếng: “Tẩu tẩu, ngươi đã chôn cùng đại ca mười năm rồi.”

Tần Bồng không nói gì, trong nháy mắt đó, nàng đột nhiên rất muốn nói cho mọi người biết.

Tần Bồng, thật ra không chỉ chôn cùng Vệ Dương mười năm, mà là cả đời.
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp