Bốn Lần Gả

Chương 40


2 năm

trướctiếp

Nhưng mà lời này Tần Bồng không thể nói ra, nàng nghiêm túc cung kính khom người về phía Vệ Diễn, Vệ Diễn vẫy vẫy tay, nói mình phải đi rồi.

Chờ Vệ Diễn đi rồi, Tần Bỗng nghĩ nghĩ một chút liền đi tìm Vệ lão thái quân. Vệ lão thái quân đang ngồi trên giường cùng nha hoàn hồi môn của mình là Tống nương tử nói chuyện phiếm, sau khi Tần Bồng đi vào, Vệ lão thái quân tiếp đón Tần Bồng vào ngồi cạnh mình. Tần Bồng quy quy củ củ ngồi bên cạnh Vệ lão thái quân, sau đó hàn huyên với Vệ lão thái quân một ít việc vặt.

Hàn huyên trong chốc lát, Vệ lão thái quân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền phát phất tay với Tống nương tử, Tống nương tử liền biết điều mà lui xuống, chờ Tống nương tử đi rồi, Vệ lão thái quân thở dài nói: “Tứ điện hạ, hôm nay lão thân nói lời này với ngài, kỳ thật đều là lời tận đáy lòng.”

Tần Bồng hơi sửng sốt, Vệ lão thái quân nhìn nàng, trong mắt đều là thương hại: “Ta biết hiện tại ngài đến đây hẳn là vì cảm thấy hôm qua mình đi ra ngoài cùng Liễu thái phó quá không thỏa đáng, cho nên mới đến bồi tội với lão thân, nhưng lão thân cũng nói, kỳ thật ta không ngại, Vệ gia cũng không ngại.”

“Con à.” Vệ lão thái quân vương tay nắm lấy tay Tần Bồng, thở dài nói: “Mẫu thân gọi con là Tứ điện hạ là vì muốn con hiểu rõ, hiện giờ ngài không chỉ là tức phụ của Vệ gia mà còn là trấn quốc trưởng công chúa. Cái thân phận này ở trên người con, con liền không giống như trước kia nữa, vâng vâng dạ dạ. Đừng nói đến chuyện con và Liễu thái phó đi ăn cơm, cho dù có một ngày con nói với mẫu thân con muốn thành thân với Liễu thái phó, thậm chí là dưỡng mấy tên nam nhân trong nhà, mẫu thân cũng chẳng cảm thấy gì cả.”

Nghe được lời này, cả người Tần Bồng đều chấn kinh, nàng ngơ ngác nhìn về phía Vệ lão thái quân, Vệ lão thái quân “haiz” một tiếng, vẻ mặt đầy tiếc nuối nói: “Con cũng đừng kinh ngạc, ai cũng không nghĩ đến như vậy? Nếu bản thân ta là công chúa, ta cũng muốn dưỡng vài tên nam nhân. Chỉ là lão nhân kia chẳng làm chuyện gì có lỗi với ta cả, người kia cũng qua nửa đời người rồi, chẳng còn lại mấy ngày, không phải người kia, ta cũng chẳng nghĩ đến nữa.”

“Nhưng mà con thì không giống a.” Vệ lão thái quân quay đầu: “Mẫu thân và lão gia đều qua nửa đời người rồi, con đếm xem con được mấy tuổi đâu chứ? Con mười lăm tuổi đã gả đến Vệ gia, A Dương chạm cũng chưa từng chạm vào con, con không đáng vì hắn mà thủ tiết cả đời nha. Nếu con gặp được người mình thích, hoặc là người có thể khiến con vui vẻ, mẫu thân luôn ủng hộ con.”

“Đứa nhỏ A Diễn nghĩ nhiều, luôn muốn nói cái gì mà trách nhiệm a, gia tộc a.” Vệ lão thái quân lôi kéo tay nàng, vỗ vỗ: “Nhưng mẫu thân chẳng nghĩ nhiều như vậy, mẫu thân chỉ hi vọng mấy đứa nhỏ các con có thể sống thật tốt. Nhất là con, con vì Vệ gia này, đã chịu nhiều đau khổ rồi.”

Tần Bồng nghe Vệ lão thái quân nói, cúi đầu, trong lòng có chút khổ sở.

Sống những tháng ngày ngươi lừa ta gạt quá lâu rồi, chợt nhìn thấy lòng người chân tình như thế, khó tránh khỏi có chút cảm động. Chính là tình người chân thật này, người nên có được phải là Tần Bồng thanh đăng cửa phật mười năm kia, chứ chẳng phải nàng.

Chính là người kia đã đi rồi, Tần Bồng hít vào một hơi, nắm lấy tay Vệ lão thái quân, nghiêm túc nói: “Mẫu thân, mặc kệ năm tháng sau này thế nào, cả đời con đều sẽ là Tần Bồng của Vệ gia.”

Nói xong, Tần Bồng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Con coi ngài như thân sinh mẫu thân, coi tiểu thúc như huynh đệ, mẫu thân, ngày yên tâm đi.”

Vệ lão thái quân không nói chuyện, chỉ khẽ vuốt đầu tóc của Tần Bồng, trong mắt tràn đầy từ ái.

“Ta sinh sáu hài tử, hiện giờ chỉ còn lại mỗi A Diễn, tuy rằng con chẳng phải thân sinh hài tử của ta, nhưng mười năm nay đều là con ở Vệ gia bồi ta, Tiểu Bồng à…” Thanh âm của Vệ lão thái quân có chút nghẹn ngào: “Lòng của ta, tự nhiên cũng xem con như hài tử của mình.”

“Bọn họ không còn, cho nên người sống sót đều nên sống cho tốt một chút, có đúng không?”

Vệ lão thái quân nói bọn họ, Tần Bồng tự nhiên biết là ai.

Là những người Vệ gia chết trên chiến trường, là trượng phu, hài tử của Vệ lão thái quân, còn có cả trượng phu của Tần Bồng.

Trong nháy mắt ấy, Tần Bồng đột nhiên hiểu được cảm xúc chẳng hề bài xích của nguyên thân, nàng đột nhiên phát hiện ra, kỳ thật đối với Triệu Bồng, Tần Bồng sống cũng không tệ.

Triệu Bồng có ai đâu?

Ngoại trừ Triệu Ngọc, Triệu Bồng chỉ có hai bàn tay trắng. Tất cả mọi người đều hư tình giả ý, thậm chí những người mà nàng cho là bằng hữu như Tần Thư Hoài cũng đưa cho nàng một ly rượu độc.

Mà Tần Bồng, tuy trượng phu đã chết, nhưng ít nhất nàng có Vệ gia.

Bị Vệ lão thái quân nắm tay, nghĩ đến Tần Minh ngửa đầu nhìn nàng, Tần Bồng đột nhiên phát hiện, kỳ thật quê của nàng, có lẽ không cần trở về nữa.

Triệu Ngọc đã lớn, đã không cần nàng nữa.

Tần Bồng không nói gì, Vệ lão thái quân thở dài một tiếng, đem con dâu là túi khóc nhỏ này ôm vào trong lòng, bất đắc dĩ nói: “Khóc đi, mẫu thân còn ở đây mà.”

Tần Bồng: “…”

Sau khi hàn huyên với Vệ lão thái quân chốc lát, Tần Bồng đi ra khỏi phòng, lúc này Bạch Chỉ đi đến cửa đón nàng, lúc này trong viện ý xanh dạt dào, Bạch Chỉ và Tầng Bồng chầm chậm đi trên hành lang dài, nhìn ngoại cảnh, thở dài nói: “Lần trước ta ngươi gặp gỡ là thượng động, hiện giờ đã nhập xuân rồi.”

Bạch Chỉ không nói chuyện, chỉ ôm quần áo cô, đi đứng thẳng tắp. Tần Bồng liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, có chút tò mò nói: “Ngươi đến Tề quốc bao nhiêu năm rồi?”

“Sáu năm.”

“Trở về có gặp trượng phu chưa?”

Nghe được lời này, Bạch Chỉ hơi hơi sửng sốt, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, lại gật gật đầu.

Tần Bòng nhịn không được cười cười: “Ngươi vậy là có ý tứ gì?”

“Trở về không có ghé quá, bất quá hắn đến tìm ta.”

“Hạ Hầu Nhan có tâm.” Tần Bòng thở dài ra tiếng, ôn hòa nói: “Ngươi ở bên ngoài quá nhiều năm, cũng nên trở về đi.”
“Tần Thư Hoài chưa chết, ta sẽ không trở về.” Bạch Chỉ nói năng vô cùng hữu lực: “Cho dù không chết thì cũng phải khiến hắn ta trắng tay, sống không bằng chết mới tốt. Hắn dẫm lên thi cốt của công chúa đi đến ngày hôn này, làm sao có thể sống thật tốt như vậy, nếu như thế thì còn gì là công bằng nữa?”

Tần Bồng nhất thời vô ngữ, nàng có chút muốn khuyên bảo Bạch Chỉ, rồi lại chẳng biết nên nói thế nào.

Kỳ thật nàng là đương sự thế thào lại không hận, người đời sinh sinh tử tử thành thói quan, dù sao cũng đã nhìn rõ.

“Người không thể cả đời cứ đeo tâm báo thù trên người mãi.” Tần Bồng khuyên bảo nàng ấy, nói” Ta nghĩ, chủ tử của ngươi cũng không hi vọng người vứt bỏ tất cả mọi thứ vì nàng báo thù như thế đâu.”

Bạch Chỉ cười nhạo ra tiếng: “Ta và ngươi bất quá chỉ là hợp tác, ta giúp ngươi đẩy nag4 Tần Thu Hoài, ngươi lại còn quản ta?”

Tần Bồng bị nói đến chẳng còn lời nào, chỉ có thể xoay đầu đi, không nói chuyện nữa. Hai người đi một đoạn đường ngắn, Bạch Chỉ đột nhiên nói: “Năm đó nếu không phải ta vì bản thân mình muốn lưu lại Tề Quốc, ngài ấy hẳn là sẽ không chết.”

Tần Bồng ngẩn người, quay đầu nhìn nàng ấy, sắc mặt Bạch Chỉ vô cùng bình tĩnh, lại quay đầu đi, nhìn đình viện, âm thanh mang theo chút khàn khàn: “Là ta sai.”

“Không phải.”

Tần Bồng quyết đoán mở miệng, thanh âm từ từ ơm hoa lại, trong mắt mang theo ôn nhu: “Bạch cô nương, ngươi đã tận lực rồi.”

“Mỗi người đều có nhân sinh của chính mình, ngươi không thể làm bạn với nàng cả một đời.”

Nhưng dù nói như vậy Bạch Chỉ cũng chẳng nghe vào, Bạch Chỉ chỉ lạnh nhạt không nói, Tần Bồng thở dài, không nói chuyện nữa.

Hai người đi vào thư phòng, Bạch Chỉ đem tin tức sửa sang lại cho Tần Bồng, hai người bắt đầu bày trí bố cục vạch ra kế hoạch hại chết Tần Thư Hoài.

Mà một bên khác, Tần Thư Hoài say rượu, đau đầu đến chẳng chịu được.

Giang Xuân bước đến dìu hắn, có chút bất đắc dĩ nói: “Đại nhân, ngài thật sự là càng sống càng thụt lùi, sao lại vì một cô nương mà uống đến thế này?”

Tần Thư Hoài chẳng chút biểu tình ngồi dậy, đi về phía phòng tắm, sắc mặt bình đạm nói: “Nàng có thể uống.”

Bản thân Tần Thư Hoài cũng chẳng ngji4 đến, Tần Bông cư nhiên có thể uống rượu.

Hắn không thích uống rượu, nhưng trước kia Triệu Bồng luôn lôi kéo hắn luyện tửu lượng, thế nên cũng uống ít nhiều, sau lại ở quân doanh, tửu lượng càng lúc càng tăng lên, hắn ở trong triều cơ hồ chưa từng trải qua cảm giác uống say, lần này là hắn quá khinh địch, cảm thấy một nữ nhân làm thế nào có thể uống được. Về phương diện khác, cũng là về mặt khách quan, Tần Bồng uống không tệ.

Hắn vốn tính toàn chuốc say Tần Bồng để nàng nói lỡ lời, nào ngờ lời còn chưa lộ ra mà hắn đã tự bán mình đi.

Cũng may cũng may không phải chẳng có chút tin tức nào.

Tần Thư Hoài nhíu mày, vừa tắm rửa vừa nghĩ một ít lời khác sáo hôm qua, phát hiện có một chuyện vô cùng mâu thuẫn, Tần Bồng này hình như thật sự là Tần Bồng.

Nhưng hôm nay Tần Thư Hoài quyết định không tin Tần Bồng thật sự là Tần Bồng, hắn lại có chút nghĩ đến chuyện Tần Bồng là Khương Y mượn xác hoàn hồn, những nàng dường như rất yêu Vệ Dương.

Yêu một người chẳng có cách nào che giấu cả, những cảm xúc tình cảm đó, trước này đểu rất thật lòng.

Khương Y này thật sự từng yêu Vệ Dương, vậy thì ít nhất là nàng ta và Vệ Dương từng có tiếp xúc.

Nhưng Vệ Dương sống ở mười năm trước, mười năm trước Khương Y còn sống, nàng ta rốt cuộc dùng thân phận Khương Y yêu Vệ Dương hay là lấy thân phận Tần Bồng?

Liên tưởng đến chuyện nàng có thái độ vô cùng quen thuộc trong cung, Tần Thư Hoài cho rằng, hẳn là Tần Bồng.

Vấn đề kia, rốt cuộc là Tần Bồng biến thành Khương Y hay là Khương Y biến hành Tần Bồng?

Tần Thư Hoài ngồi trong bồn tắm, cảm thấy có chút đau đầu.

Giang Xuân đứng bên ngoài, có chút tò mò nói: “Đại nhân, ngài suy nghĩ gì vậy?”

“Còn có chuyện gì, một người đã chết, lại biến thành người mười mấy năm trước, sống thêm mười năm?”

“Nhưng mà sống thêm mười năm, vậy mười năm này, nàng vì cái gì mà không giết ta?”

TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp