Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 13: Mẹ kiếp, anh ta giết ông chủ chúng ta rồi


1 năm

trướctiếp

Bốp bốp...

Anh tát vài cái liên tiếp, tiếng đánh bôm bốp không ngừng vang lên.

Bởi vì Tô Khải chắn tầm nhìn của mọi người, nên người bên ngoài căn bản không nhìn rõ Đường Tử Quân đã bị đánh thành cái dạng gì rồi, chỉ nhìn thấy Tô Khải không ngừng vung tay, đánh vô cùng có tiết tấu.

“Cái đồ chết tiệt, tôi phải giết anh.”

Vệ sĩ cao hơn tức giận gầm lên, dùng sức vặn mạnh tay nắm cửa, nhưng vẫn không thể mở ra được.

Vệ sĩ thấp hơn lớn tiếng chửi bậy: “Đờ mờ!”

Tay phải anh ta nắm chặt lại, dùng sức đập vỡ cửa kính.

Rầm rầm...

Cửa kính bị đập rung dữ dội, nhưng vẫn nguyên vẹn.

Mà ngón tay của anh ta thì đã bị chảy máu.

Hóa ra cửa kính này được làm bằng nhựa thủy tinh cao cấp, dù hai người họ là bộ đội đặc chủng về hưu cũng không làm gì được cửa kính này.

Hai người họ theo Đường Tử Quân năm năm, trước giờ chưa từng phạm phải sai lầm nào, không ngờ, ở một bệnh viện cỏn con này lại có thể xảy ra chuyện lớn như vậy.

Lần này bọn họ hận bản thân mình chết đi được, tại sao lại dễ dàng tin lời Tô Khải nói chứ.

Nếu như Đường Tử Quân thật sự chết rồi, có lẽ hai người họ cũng sẽ chẳng sống được bao lâu.

“Họ Diệp kia, nếu như ông chủ bọn tôi có gì bất trắc, mấy người các cô các cậu xác định chôn cùng ông ấy đi.”

Vệ sĩ cao hơn sa sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói với hai người Diệp Hoa Tử và Trương Hưng Hoa.

“Ôi trời ạ...”

Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ kia, cộng thêm sự uy hiếp của vệ sĩ cao hơn, Diệp Hoa Tử cuối cùng cũng không chịu nổi hai tầng công kích, hai mắt tối sầm lại, cả người bỗng mềm nhũn.

Cũng may Lý Hiểu Diễm và một y tá nữa đứng đằng sau cô, nhìn thấy tình huống không ổn, vội vàng đỡ lấy cô, nói với Trương Hưng Hoa đang run rẩy: “Bác sĩ Trương, mau, tổng giám đốc Diệp ngất rồi.”

Còn về phần Trương Hưng Hoa, tay chân lạnh ngắt, đầu óc hỗn loạn, luống cuống cùng hai người phụ nữ đưa Diệp Hoa Tử đến nằm trên một chiếc giường.

Tim anh ta đập như trống bỏi, thậm chí hai chân cũng hơi mềm sắp không đứng vững rồi.

Anh ta rất muốn lập tức thoát khỏi đây, nhưng lại không thể hạ quyết tâm được.

Sự hận thù của anh ta với Tô Khải có thể coi như sâu tận xương tủy, đồng thời cũng vui mừng khấp khởi.

Cái tên Tô Khải này, đúng là một kẻ điên mất trí, vậy mà lại dám dùng bạo lực ngược đãi bệnh nhân trước mặt mọi người, đây có phải là chữa bệnh quái đâu, rõ ràng là muốn giết người mà.

Chỉ cần Đường Tử Quân ra tay, vậy thì Tô Khải chết chắc rồi.

Đến lúc đó, chẳng phải nữ thần Diệp Hoa Tử sẽ trở thành người phụ nữ của anh ta sao?

Trong lòng căng thẳng khiến anh ta không biết phải chữa cho Diệp Hoa Tử thế nào, cũng may Lý Hiểu Diễm bình tĩnh hơn đôi chút, dùng sức ấn nhân trung của Diệp Hoa Tử, mới khiến cô tỉnh lại, nhưng cả người lại vô cùng yếu ớt, không thể gượng dậy được.

Còn về hai vệ sĩ đang dán mắt vào cửa kính, nhìn chằm chằm tình huống bên trong.

Bọn họ nghĩ hết mọi cách cũng không thể mở được cánh cửa này, dù có dùng ghế để đập cũng không đập vỡ được cái cửa làm bằng nhựa thủy tinh này.

Trong phòng chữa bệnh, Tô Khải đã dừng lại, chỉ là dùng sức vặn cổ, vai, cánh tay của Đường Tử Quân.

Vẻ mặt đó như thể có thâm thù đại hận với Đường Tử Quân vậy.

Khi Tô Khải nhích người ra, hai vệ sĩ sợ hãi hét lên.

Trương Hưng Hoa vội vàng chạy tới xem, cũng sợ đến mức hít khí lạnh, tay chân run lẩy bẩy.

Chỉ thấy Đường Tử Quân cả người mềm nhũn dựa vào ghế, đầu vẹo sang một bên, thất khiếu chảy máu, hai mắt nhắm chặt, không rõ sống chết.

“Mẹ kiếp, anh ta giết ông chủ chúng ta rồi.”

Vệ sĩ cao lớn vô cùng tức giận, tóm lấy Trương Hưng Hoa, giơ nắm đấm lên, định đánh thẳng vào mặt anh ta không thương tiếc.

Cơn thịnh nộ khiến anh ta gần như trở nên mất trí.

“A, không liên quan đến tôi, đừng đánh tôi, đừng đánh vào mặt tôi.”

Trương Hưng Hoa sợ mất mật, hai tay che mặt, bên trong đũng quần nhất thời có chút ấm ấm.

“A Cương, đừng đánh nữa, mau nhìn kìa, mặt ông chủ chúng ta, hình như bình thường lại rồi.”

Bỗng nhiên, người vệ sĩ thấp hơn dùng tay chọc mạnh vào người vệ sĩ cao lớn, nhắc nhở anh ta.

Vệ sĩ cao hơn thu nắm đấm lại, quay đầu nhìn vào bên trong.

Quả nhiên, gương mặt méo mó của Đường Tử Quân lúc trước giờ đã bình thường lại.

Mặc dù thất khiếu chảy máu, nhưng toàn là máu đen.

Hơn nữa, khuôn mặt cũng đã khôi phục vẻ hồng hào như người bình thường.

“Đây là...”

Hai vệ sĩ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trương Hưng Hoa cũng nhìn chằm chằm vào trong phòng chữa bệnh.

Dần dần, Đường Tử Quân mở mắt ra, hé miệng, nở một nụ cười lâu lắm rồi mới thấy với bọn họ.

Sau đó ông ta lại nhắm mắt lại, dáng vẻ trông vô cùng thư thái và hưởng thụ.

Còn về Tô Khải, thì giống như một nhân viên mát xa chuyên nghiệp vậy, đang xoa bóp cho Đường Tử Quân.

Chẳng mấy chốc, Đường Tử Quân lại tràn đầy sức sống đứng dậy, vừa vui vẻ nói chuyện với Tô Khải, vừa cầm lấy khăn mặt Tô Khải đưa cho mình, đi đến trước bồn rửa tay rửa mặt, rồi cùng Tô Khải đi ra ngoài.

“Cái đồ chết dẫm, tôi đấm chết anh.”

Người vệ sĩ cao lớn thấy Tô Khải đi ra ngoài, gầm lên một tiếng, sau đó đấm một quyền về phía Tô Khải.

Ai ngờ, Đường Tử Quân lại hét lên: “Dừng tay, không được vô lễ với anh Tô.”

Vệ sĩ thấp bé thì lại quan tâm chạy đến đỡ Đường Tử Quân, hỏi: “Ông chủ, ông không sao chứ?”

“Tôi không sao, cơ thể hồi phục rất tốt, cảm thấy cả người như nhẹ đi năm cân.”

Đường Tử Quân vui vẻ nói.

Sau đó lại chân thành nói với Tô Khải vẻ mặt mệt mỏi: “Anh Tô, một lần nữa cảm kích không thôi. Là anh cho Đường Tử Quân tôi một sinh mệnh thứ hai, phần ân tình này tôi sẽ khắc ghi trong tim. Sau này anh Tô có gì cần đến tôi đây, xin cứ nói.”

“Không có gì, có thể chữa được bệnh của ông, cũng là điều nên làm.”

Tô Khải xua tay, hững hờ nói.

Sau đó, anh tìm một chiếc ghế ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hóa ra, vừa nãy anh đã truyền Long Huyền Nguyên Lực đến lòng bàn tay, lợi dụng cách tát để đả thông máu bầm trong mạch máu não và mặt của Đường Tử Quân, rồi để chúng chảy ra qua thất khiếu.

Điều này tương đương với việc giúp Đường Tử Quân thải ra một phần máu bầm, hay còn gọi là máu độc.

Dây thần kinh mặt không còn bị máu bầm chèn ép, nên đã khôi phục bình thường.

Phương pháp chữa trị mất máu này, có lẽ là vô cùng hiếm gặp ở trên thế giới này.

Bởi vì, nếu như không có mắt nhìn và thủ pháp tìm huyệt vô cùng cao siêu, cùng với khả năng khống chế sức mạnh cũng như kiểm soát tốc độ thì để hoàn thành phương pháp chữa trị quái ác này là điều vô cùng khó khăn.

Nếu như lực quá mạnh sẽ làm tổn thương đến cơ thể người bệnh, lực quá nhẹ sẽ không có hiệu quả.

Khó hơn cả là còn phải dự đoán được máu độc sẽ chảy qua những huyệt đạo lớn nào của kinh mạch, mới có thể dùng kỹ thuật nào để đánh, khiến máu chầm chầm chảy ra qua thất khiếu.

Tất cả những điều này, dù là đương sự Đường Tử Quân cũng không hề hay biết, chỉ cảm thấy cả người có cảm giác thoải mái khó tả, giống như đang ngâm nước nóng, được mát xa vậy.

Mà cơ thể Tô Khải vốn có bệnh gì đó, khiến cho Long Huyền Nguyên Lực không đủ, lại thêm việc trị bệnh cứu người, tiêu hao rất nhiều Long Huyền Nguyên Lực, vậy nên vừa kết thúc đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Đành chịu thôi, anh nể tình Diệp Hoa Tử nên mới ra tay cứu người.

Nếu không anh mới không ngốc đến mức tiêu hao hơn một nửa lượng Long Huyền Nguyên Lực quý giá của mình như vậy.

Phải biết rằng trên thế giới này căn bản không hề tồn tại loại nguyên lực này, nên nó đáng quý vô cùng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp