Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 12: Tên này chính là một kẻ chuyên gây họa


1 năm

trướctiếp



“Sao, sao cậu biết?”

Người vệ sĩ cao hơn lùi lại một bước, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm Tô Khải, như thể gặp quỷ vậy.

Bởi vì, những triệu chứng Tô Khải nói anh ta đều có hết.

Không chỉ người vệ sĩ cao lớn ngạc nhiên, ngay cả Đường Tử Quân và người vệ sĩ còn lại cũng kinh ngạc không thôi.

Diệp Hoa Tử nghi ngờ nhìn anh.

Tên này đang nói lung tung gì vậy?

Cô chẳng tin Tô Khải là bác sĩ đâu.

Trương Hưng Hoa lại càng cho rằng Tô Khải và vệ sĩ cao hơn kia quen nhau, nên mới hiểu rõ đến vậy.

Hoặc có lẽ hai người này tình cờ gặp nhau rồi cùng diễn vở kịch này.

“Anh nói, anh thật sự là bác sĩ ư?”

Người vệ sĩ thấp hơn lại ngờ vực hỏi.

“Đúng thế, khi còn ở dưới quê, tôi thường khám cho dê chó lợn gà ở trong thôn, cũng từng chữa bệnh phong thấp cho lão Trương ở đầu thôn, lần nào cũng thành công.”

Tô Khải thành thật trả lời.

“Đờ mờ...”

Vệ sĩ thấp hơn không nhịn được chửi bậy một câu.

Vệ sĩ cao hơn sầm mặt xuống, lạnh giọng nói: “Hóa ra, anh là một bác sĩ thú y, anh cố tình làm vậy là để sỉ nhục chúng tôi, có đúng không?”

Bất giác, một tầng sát khí như có như không bao quanh anh ta.

“Vãi, tôi đã nói mà, anh ta chính là một tên khoác lác, một bác sĩ thú y mà cũng dám nói là hiểu y thuật. Nói không chừng bác sĩ thú y cũng là do anh ta đang nói khoác.”

Trương Hưng Hoa chỉ vào Tô Khải chế nhạo anh, cười nói với Diệp Hoa Tử.

Tên này đúng là bị thần kinh, đầu tiên là đắc tội Hoa Uy có bối cảnh xã hội đen, giờ lại nhục mạ đám người doanh nhân Đường Tử Quân, đúng là tự tìm chết mà.

Nhưng tốt nhất là bị đập chết đi cũng được, như vậy anh ta có thể đường đường chính chính theo đuổi Diệp Hoa Tử rồi.

Trợ lý bác sĩ Lý Hiểu Diễm và vài y tá khác gần như không kìm được tiếng cười.

Trong mắt mấy cô gái bọn họ, Tô Khải dường như càng ngày càng đáng yêu hơn rồi.

Chỉ là trò đùa này có hơi quá.

Còn về phần Diệp Hoa Tử, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức tối sầm lại.

“Tô Khải, anh đừng ở đây làm loạn nữa, mời anh về cho, có được không?”

Vốn dĩ cô muốn nói “Cút”, nhưng nghĩ đến nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình, vì vậy chỉ đành khách khí giục Tô Khải về nhà.

Đành chịu thôi, tên này chính là một kẻ chuyên gây họa, nơi nào có anh nơi đó sẽ không yên bình.

“Ư ư...”

Ai ngờ, ngay khi mọi người đang xem thường hoặc chế giễu Tô Khải, nhân vật chính của buổi khám bệnh này, Đường Tử Quân lại vẫy vẫy tay với Diệp Hoa Tử, ra hiệu không được đuổi Tô Khải đi.

Tiếp đó, hai tay ông ta chỉ vào khuôn mặt méo mó của mình, ê a với Tô Khải.

Người vệ sĩ cao hơn có chút ngạc nhiên, vội giải thích với Tô Khải: “Ông chủ chúng tôi nói, có thể cho anh một cơ hội, chỉ cần chữa khỏi bệnh thì chi phí bao nhiêu cũng được.”

Mặc dù trong lòng anh ta đang lấy làm lạ tại sao ông chủ lại muốn cho một bác sĩ thú y một cơ hội, nhưng vẫn truyền đại lại ý của ông chủ.

Nhưng Diệp Hoa Tử lại sốt ruột.

“Không thể được, chủ tịch Đường, Tô Khải chỉ là một tên thích khoác lác, ngài tuyệt đối đừng tin lời anh ta nói, không thể để anh ta chữa bệnh cho ngài được.”

Mặc dù bệnh viện Hạnh Lâm không thể kiếm chác được gì từ Đường Tử Quân, nhưng cũng không tổn thất gì.

Thế nhưng, nếu như để Tô Khải làm loạn, chữa bệnh cho Đường Tử Quân, nói không chừng sẽ có tai họa ập đầu, đến lúc đó dù có bồi thường cả cái bệnh viện này cũng không cứu vãn được.

Đây chẳng khác gì tự bê đá đập chân mình cả.

Không chỉ Diệp Hoa Tử sốt ruột, ngay cả vệ sĩ thấp hơn, Trương Hưng Hoa, Lý Hiểu Diễm cùng các y tá khác cũng sốt ruột.

Để bác sĩ thú ý như Tô Khải chữa bệnh, nói đùa thì chẳng sao.

Nhưng nếu thật sự làm vậy, thì đó đúng là làm chuyện điên rồ.

Mà kết quả của chuyện điên rồ này, nếu không may có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

“Chủ tịch Đường, không thể làm vậy được, cái tên này, tôi vừa nhìn đã thấy giống như bọn họ nói, thực sự đang nói khoác, huống hồ một bác sỹ thú ý, sao có thể chữa bệnh cho người được?”

Vệ sĩ thấp hơn sốt ruột khuyên ngăn Đường Tử Quân.

“Đúng thế, chủ tịch Đường, ngài tuyệt đối không thể để Tô Khải chữa bệnh được, cái tên này đầu óc có vấn đề, ngài để anh ta chữa bệnh cho ngài, không chừng càng chữa càng ra bệnh. Chi bằng tôi lái xe đưa ngài đến bệnh viện Nhân dân thành phố khám, có được không?”

Trương Hưng Hoa cũng sốt ruột nói.

Trong mắt anh ta, cho dù là Đường Tử Quân hay Tô Khải thì đều cùng một loại người, đó chính là người điên.

Cũng giống như hai quả bom hẹn giờ vậy, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, khiến cả bệnh viện này bị nổ tung, nát vụn.

Ai ngờ, Đường Tử Quân cứ như uống phải bùa mê thuốc lú, muốn Tô Khải chữa cho mình bằng được mới thôi.

Ông ta huơ tay với những người khác, lại vẫy vẫy Tô Khải, miệng ê a không ngừng.

Tô Khải gật đầu cười híp mắt nói: “Cảm ơn ông đã tin tôi. Yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ trị tận gốc cho ông. Cho ông một like với trí thông minh này.”

Nói đến đây, anh giơ ngón tay cái lên.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Hoa Tử và Trương Hưng Hoa bỗng nhớ đến trước đây Tô Khải cũng giơ ngón cái với Hoa Uy, mà kết cục của Hoa Uy chính là xảy ra tai nạn xe cộ, không rõ sống chết.

Nhịp tim hai người tăng nhanh, như thể có người đang ở đánh trống ở trong tim.

Tuy nhiên, đáng sợ nhất là Đường Tử Quân cũng giơ ngón cái lên với Tô Khải, há cái miệng vốn đã méo xẹo ra, chảy rất nhiều nước miếng, khiến người ra không nỡ nhìn thẳng.

Thấy hai kẻ điên này đang không ngừng thể hiện, Diệp Hoa Tử cũng không ngăn nổi, chỉ đành kéo Tô Khải sang một bên, nhỏ giọng nói: “Tô Khải, có phải anh hận tôi lắm, muốn hại chết tôi mới vừa lòng có đúng không. Nếu như anh vẫn còn chút lương tâm thì nể mặt ông nội tôi, xin anh cho tôi một con đường sống, có được không?”

“Tổng giám đốc Diệp, em đang nói linh tinh gì vậy, sao anh lại hại em được, anh đang giúp em mà. Giờ bệnh viện này vườn không nhà trống, chẳng mấy mà tiền lương cũng không trả được rồi, em không sốt ruột nhưng anh sốt ruột. Nói đi cũng phải nói lại, mong em yên tâm, chồng em chính là thiên tài y học, giỏi nhất là sáng tạo kỳ tích, chắc chắn sẽ không khiến em thất vọng đâu. Hiện giờ việc mọi người cần phải làm chính là chuẩn bị cho anh một căn phòng chữa bệnh.”

Tô Khải an ủi Diệp Hoa Tử.

Nghe được những lời này của Tô Khải, không hiểu sao trong lòng Diệp Hoa Tử lại không còn sốt ruột như vừa nãy nữa.

Như thể lời nói của Tô Khải có một loại ma lực, khiến cô nháy mắt bình tĩnh lại.

Có lẽ tên này thật sự có thể tạo ra kỳ tích.

Một giọng nói an ủi yếu ớt vang lên trong lòng cô.

Sau đó, dưới thái độ không hợp tác của Trương Hưng Hoa, Tô Khải dẫn Đường Tử Quân đến một căn phòng chữa bệnh có cửa kính.

Đây đều xuất phát vì sự an toàn, sợ Tô Khải sẽ gây bất lợi cho Đường Tử Quân, hai vệ sĩ có thể lập tức xông vào cứu người.

Thời khắc căng thẳng đang đến.

Tô Khải ra dấu OK với mấy người bên ngoài qua cửa kính, rồi đi về phía Đường Tử Quân đang cười ngốc trên ghế.

Bỗng, Trương Hưng Hoa phát hiện ra một vấn đề vô cùng khủng khiếp, đó chính là Tô Khải không hề chuẩn bị bất cứ một dụng cụ y tế nào, thậm chí ngay cả bông y tế cũng không.

“Này, Tô Khải, sao anh không chuẩn bị dụng cụ ý tế nào thế...”

Trương Hưng Hoa ở ngoài cửa hét lên, đồng thời vặn nắm cửa.

Nhưng vặn mãi vẫn không mở được, hóa ra cửa đã bị khóa từ bên trong.

Điều này khiến anh ta mồ hôi đầy đầu, không dám nhìn hai vệ sĩ đã sa sầm mặt.

“Nếu như ông chủ chúng tôi xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ khiến tất cả mấy người đều phải chôn cùng.”

Vệ sĩ thấp hơn lạnh giọng nói, trong lòng lại thầm mắng bản thân, làm vệ sĩ bao nhiêu năm rồi mà lần đầu tiên bị người khác quay như quay dế.

Giây tiếp theo, cảnh tượng khiến người ta hãi hùng và tuyệt vọng đã xảy ra.

Thông qua cửa kính, đám người Diệp Hoa Tử bàng hoàng nhận ra, Tô Khải đang giơ cao tay, tát thật mạnh vào mặt Đường Tử Quân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp