Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 11: Tôi cũng là một bác sĩ


1 năm

trướctiếp

Từ khi kết hôn được nửa năm đến nay, Diệp Hoa Tử gần như không tìm thấy bất cứ ưu điểm nào ở trên người của Tô Khải đáng để cô ngưỡng mộ cả, tất cả đều là khuyết điểm.

Ngoại hình thì chẳng ra làm sao, nhưng mà dù sao thì đó cũng là do bố mẹ cho, nên không thể thay đổi được.

Nhưng tính cách lại còn lười biếng, lôi thôi lếch thếch, cũng không biết tự đi làm kiếm tiền, suốt ngày chỉ biết nằm lỳ ở nhà rồi nấu cơm dọn dẹp, đúng là điển hình của một ông chồng ăn bám vợ.

Có lúc thì lại nhút nhát, chẳng có chút chủ kiến gì của một người đàn ông trưởng thành hết, khắc họa rõ nét bản chất của một tên vô tích sự.

Đôi khi thì lại như một kẻ khờ khạo ăn gan hùm mật gấu, giống như hôm nay vậy, ngay cả loại người như Hoa Uy mà cũng dám đắc tội, lại còn nói ra chuyện mình ăn bám vợ như thể đó là một việc đáng để tự hào lắm vậy.

Cứ giữ kiểu người như này ở lại bên cạnh, sớm muộn gì cũng hại cả nhà cô.

Vì vậy suy nghĩ muốn ly hôn với Tô Khải trong lòng Diệp Hoa Tử ngày càng cháy bỏng.

Rời khỏi phòng làm việc, Diệp Hoa Tử không thèm để ý đến Tô Khải mà đi thẳng vào phòng cấp cứu.

Trong phòng cấp cứu có một bệnh nhân nam dáng người mập mạp, khoảng tầm năm mươi tuổi, ăn mặc bảnh bao, đeo một sợi dây chuyền vàng, cả người toát ra hơi thở của kẻ bề trên.

Người này không phải ai khác mà chính là một doanh nhân giàu có đã hẹn với Diệp Hoa Tử hôm nay đến tìm Dương Nhạc Sơn khám bệnh, Đường Tử Quân.

Nhưng nét mặt ông ta vặn vẹo, vẻ mặt dữ tợn, miệng he hé, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, hơn nữa còn đang không ngừng chảy nước miếng.

Bên cạnh ông ta còn có hai người mặc đồ đen, một cao một thấp, có vẻ như là vệ sĩ của ông ta, đang lo lắng nhìn ông chủ nhà mình.

Lúc này, Trương Hưng Hoa cũng đang cẩn thận làm kiểm tra cho Đường Tử Quân.

Mà phía sau anh ta là một nữ trợ lý bác sĩ xinh đẹp, tên Lý Hiểu Diễm, vẫn luôn phối hợp với anh ta

“Xin chào chủ tịch Đường.”

Diệp Hoa Tử đi vào phòng, lễ phép chào hỏi Đường Tử Quân.

Thấy Diệp Hoa Tử đi vào, Đường Tử Quân ê a mấy tiếng, như có điều muốn nói với cô, song lại không nói ra được, sốt ruột đến mức mặt mũi đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi.

Một vệ sĩ có chút tức giận nói với Diệp Hoa Tử: “Tổng giám đốc Diệp, tại sao cô không để bác sĩ Dương đến khám, anh ấy là bác sĩ đông y, biết cách để trị bệnh cho ông chủ chúng tôi.”

“Thật xin lỗi, bác sĩ Dương đang bận nên tạm thời không đến được. Thế này đi, để tôi kiểm tra thử xem sao.”

Diệp Hoa Tử xin lỗi và bảo Dương Hưng Hoa tránh sang một bên để mình kiểm tra cho Đường Tử Quân.

“Thế sao được, chẳng phải tối qua chúng ta đã bàn với nhau rồi sao, chỉ định bác sĩ Dương khám bệnh, tại sao hôm nay lại thay đổi, bệnh viện này của mấy người làm ăn kiểu gì đấy, sao lại không giữ chữ tín thế hả, thế này liệu có kinh doanh được nữa không? Chúng tôi được bạn bè giới thiệu, cố ý tìm đến đây để mở rộng mối làm ăn cho mấy người, sớm biết như vậy chẳng thà đến bệnh viện lớn còn hơn.”

Vệ sĩ này mặt mày hung dữ nói.

“Tôi thật sự vô cùng biết ơn mọi người đã cho chúng tôi cơ hội này, đồng thời cũng vô cùng xin lỗi, nhà bác sĩ Dương xảy ra chút chuyện, thực sự không thể đến được.”

Diệp Hoa Tử khó xử nói.

Đương nhiên là cô không thể nói việc Dương Nhạc Sơn từ chức được, nếu không thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến bệnh viện.

“Nếu đã như vậy thì chúng ta đổi một bệnh viện khác đi.”

Người vệ sĩ còn lại lạnh lùng nói.

“Cái này, thật ra bệnh liệt mặt do trúng gió như của chủ tịch Đường rất dễ điều trị, nhưng lại không thể kéo dài, tốt nhất phải chữa trị càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ gây ra di chứng về sau. Nếu như là do bạn bè giới thiệu đến đây, vậy có nghĩa là mọi người cũng tin tưởng chúng tôi. Vẫn mong mọi người cho chúng tôi một cơ hội điều trị cho chủ tịch Đường.”

Diệp Hoa Tử vội vàng giải thích.

Hiện giờ, công việc kinh doanh của bệnh viện ngày một sa sút, có thể giữ được một khách hàng thì cũng sẽ có thêm một cơ hội kinh doanh.

Nhưng Đường Tử Quân lại lắc đầu nguầy nguậy, trông có vẻ như muốn đổi bệnh viện khác.

“Thôi, ông chủ chúng tôi không tin y thuật của mấy người, chúng ta đi thôi.”

Người vệ sĩ cao hơn nói rồi đỡ Đường Tử Quân dậy.

Thấy mối làm ăn này không thể thành công, Diệp Hoa Tử sốt hết cả ruột, nhưng cũng không làm gì được.

Trương Hưng Hoa vẫn luôn im lặng liếc nhìn Diệp Hoa Tử, sau đó bước lên phía trước một bước, trước tiên chào hỏi Đường Tử Quân, sau lại lấy lòng nói: “Chủ tịch Đường, đầu tiên cảm ơn ngài đã đến bệnh viện của chúng tôi, chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh. Đồng thời, vẫn mong ngài dừng bước, cho chúng tôi một cơ hội chữa trị cho ngài. Ở đây, chúng tôi xin bảo đảm sẽ cho ngài dùng loại thuốc tốt nhất với giá cả ưu đãi nhất. Nếu như không chữa khỏi, chúng tôi sẽ không thu bất cứ chi phí nào.”

Đành chịu thôi, anh ta phải thể hiện lòng trung thành của mình trước mặt nữ thần.

Đường Tử Quân không nói gì mà chỉ lắc đầu.

“Thôi, dẹp đi, ngoại trừ bác sĩ Dương, chúng tôi không tin ai cả. Còn về những ưu đãi khác, chúng tôi cũng không cần, chúng tôi không muốn lại có một tai biến y khoa nào nữa, đến lúc đó lại phải tranh cãi.”

Người vệ sĩ cao lớn lạnh lùng nói.

Chịu thôi, những tai biến y khoa trước đó đã hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của bệnh viện Hạnh Lâm, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến việc kinh doanh của bệnh viện sa sút.

Mà trụ cột duy nhất của bệnh viện, Dương Nhạc Sơn cũng bị bệnh viện Hoa Uy lôi kéo, khiến nguồn nhân lực của bệnh viện lại càng thiếu thốn.

Điều này khiến Diệp Hoa Tử cảm thấy rất chua xót và bất lực.

Đây cũng là lý do quan trọng khiến cô muốn thay thế thiết bị mới, bổ sung thêm một số hạng mục chăm sóc sức khỏe và sắc đẹp, chính là vì muốn bệnh viện Hạnh Lâm chuyển dần theo hướng chăm sóc sức khỏe và sắc đẹp.

“Tổng giám đốc Diệp, phải làm sao bây giờ?”

Đối mặt với tình huống như vậy, Trương Hưng Hoa cũng không thể cứu vãn, chỉ đành nhìn Diệp Hoa Tử.

Diệp Hoa Tử hoàn hồn lại sau giây phút thất thần ngắn ngủi, nhìn sâu vào mắt Đường Tử Quân, khó xử nói: “Chủ tịch Đường, nếu đã như vậy, chúng tôi cũng không cưỡng cầu, chúc ngài mau chóng bình phục.”

Đường Tử Quân gật đầu, sau đó vẫy tay, dẫn theo hai vệ sĩ rời khỏi phòng cấp cứu.

Bỗng, một giọng nói lười biếng vang lên từ ngoài cửa: “Cơ thể mập mạp, cả người bóng dầu, lại thêm uống rượu thức khuya lâu ngày dẫn đến mạch máu toàn thân xơ cứng, máu ở tim và não cô đặc, động mạch cảnh thu hẹp, máu không dồn được lên não, gây liệt mặt. Đây chỉ là triệu chứng ban đầu, không quá ba ngày, sẽ kèm theo triệu chứng nhồi máu cơ tim, hoặc bị tắc nghẽn não, tỷ lệ xuất huyết não cấp tính rất cao.”

Người này không phải ai khác mà chính là Tô Khải vẫn chưa rời đi, đang đứng chắn ở trước cửa.

“Hử, anh là ai, chẳng lẽ là bác sĩ ở đây?”

Người vệ sĩ cao hơn hỏi với giọng điệu không mấy thiện lành.

Bởi vì Tô Khải chắn ở ngay trước mặt họ.

Đường Tử Quân cũng tò mò nhìn chằm chằm Tô Khải.

Lời nói của Tô Khải khá là chuyên nghiệp, khiến ông ta nửa tin nửa ngờ.

“Tôi không phải người ở đây, nhưng tôi cũng là một bác sĩ.”

Tô Khải bình tĩnh nói.

“Tô Khải, anh nói linh tinh gì đó, ở đây không có việc của anh, mau tránh ra.”

Diệp Hoa Tử có linh cảm chỉ cần Tô Khải tới, nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay, không khỏi trừng mắt tức giận nhìn anh, giục anh về nhà.

“Anh, cái đồ chân lấm tay bùn nhà anh, vừa nãy còn là người khuân vác, giờ lại đến đây giả danh bác sĩ, ở đấy mà mơ mộng, nếu anh là bác sĩ thì chắc tôi là hoàng đế luôn rồi.”

Trương Hưng Hoa đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như này để chế giễu Tô Khải , khinh thường cười nói.

Tô Khải phớt lờ Trương Hưng Hoa, chỉ cười nói với người vệ sĩ cao lớn kia: “Có phải anh thường cảm thấy đau nhói như bị kim đâm ở xương sườn thứ năm bên trái vào những ngày trời âm u và trời mưa không? Hơn nữa cánh tay trái của anh cũng không dùng lực được.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp