Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 10: Anh đã từng học qua y học thú y


1 năm

trướctiếp

“Không được, Hoa Tử, cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng. Cô cũng biết hai năm nay tôi vẫn luôn thực sự thích cô, cũng vẫn luôn chờ đợi cô chấp nhận tôi mà. Chỉ là không ngờ, bây giờ cô cư nhiên không nói một tiếng mà lại quay lưng đi kết hôn với người khác, cô muốn tôi phải chấp nhận sự thật đau lòng này như thế nào đây?

Đáng hận nhất là, đối phương lại còn là người thấp kém thế kia nữa chứ.

Vừa rồi cô cũng thấy đấy, người như vậy, so về phong độ, khí chất, hình tượng, bằng cấp, gia cảnh, có cái nào xứng với cô?

Nếu như người đó hơn tôi ở nhân phẩm, tôi một cái rắm cũng sẽ không thả.

Nhưng mà, đối phương là người như thế nào, trong lòng cô ắt hẳn biết rõ ràng nhất! Đó chính là loại chuyên dựa vào người khác, ăn bám vô lại, kẻ vô dụng, đống cặn bã.

Không được, Hoa Tử, tôi không thể để cho bộ dạng hồ đồ này của cô kéo cô xuống đáy vực sâu tăm tối kia được, tôi thật lòng rất muốn cứu cô ra khỏi vũng nước bẩn này.”

Trương Hương Hoa càng nói càng kích động, thậm chí còn tiến về phía trước, cố gắng ôm lấy thân thể của Diệp Hoa Tử.

Đồng thời, cả vành mắt của anh ta đều hiện lên tia đỏ ghê rợn.

“Trương Hương Hoa, đừng nói nữa, chuyện của tôi tự tôi làm chủ, cũng không mời người khác lo cho. Hiện tại, tôi muốn ở một mình, phiền anh đi ra ngoài.”

Diệp Hoa Tử rất bình tĩnh, cũng rất khách khí nói rằng.

Hiện tại, trong đầu cô vô cùng hỗn loạn, chỉ muốn yên tĩnh suy nghĩ một lúc, để tìm ra cách giải quyết tốt nhất cho toàn bộ vấn đề nan giải đang xảy ra này.

“Ừ, được rồi. Có điều, những từ tục tĩu tôi vừa nói, nếu như cô không bằng lòng chấp nhận lời của tôi, vậy thì thật xin lỗi, tôi cũng có thể lựa chọn từ chức. Cô nghĩ kĩ lại rồi sau đó hãy quyết định cho thật sáng suốt đi!”

Trương Hưng Hoa trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng nói ra lời muốn nói.

Nữ thần trong lòng mình đột nhiên biến thành vợ của người khác, anh ta còn ngốc nghếch ở lại chỗ này làm gì.

Nhưng anh ta lại không cam lòng bỏ cuộc như vậy, cũng không muốn dễ dàng thất bại bởi người vô dụng tên Tô Khải kia.

Cho nên, mấy lời nói này đa phần đều là nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Anh, anh đang uy hiếp tôi sao?”

Diệp Hoa Tử ngẩng đầu, ánh mắt như thiếu đốt nhìn chằm chằm Trương Hưng Hoa, thậm chí trong đó còn ẩn ẩn lộ ra một tia lộ lửa giận.

“Tôi, tôi…”

Trương Hưng Hoa có chút bối rối, nhưng vẫn cắn chặt răng, im lặng gật đầu.

Cô biết, vào thời điểm này, cô đã không còn đường lui nữa rồi.

“Được rồi, ý anh đã quyết, tôi cũng không muốn nhiều lời. Đến bộ phận tài vụ giải quyết tiền lương tồi rồi kết thúc đi!.”

Hoa Tử bình tĩnh nói xong thì liền quay đầu nhìn về phía bên ngoài khung cửa sổ, trên mặt lộ ra chút ủ rũ không nói ra được.

“Không được, tôi không thể đi được. Tôi cũng không hề nói muốn rời đi. Hoa Tử, cô đừng bày ra bộ dạng như vậy nữa, hiện tại bệnh viện đang lúc gặp nhiều chuyện trắc trở, tôi làm sao có thể nhẫn tâm quay lưng bỏ đi, tôi muốn ở lại giúp cô. Như vậy đi, trước tiên cô cứ bình tĩnh một chút đã. Tôi đi ra ngoài giám sát việc phụ trách điều chỉnh công tác! Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Thấy bộ dạng Diệp Hoa Tử dứt khoát tuyệt tình như vậy, Trương Hưng Hoa hoảng hồn, trái tim lập tức mềm nhũn ra.

Anh ta chỉ là muốn kích động Diệp Hoa Tử một chút, chứ không phải thực sự muốn đi.

Vậy mà Diệp Hoa Tử lại tưởng thật, quả thực đã làm cho anh ta sợ hãi một phen.

Không đợi Diệp Hoa Tử nói tiếp, anh ta nhanh chóng bay ra ngoài rồi đóng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc lại.

Diệp Hoa Tử ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản không để ý tới chuyện Trương Hưng Hoa đi hay ở.

Một lát sau, cô thì thào nói rằng: “Ông nội à, ông bây giờ đang ở đâu vậy, Hoa Tử rất nhớ ông, con nhớ ông nhiều lắm… Thật là khó chịu quá…”

Hai hàng lệ nóng hổi từ đôi mắt xinh đẹp của cô chậm rãi chảy xuôi xuống dưới.

Ở trên đời này, cũng chỉ có ông nội là thương yêu cô nhất.

Đồng thời cũng vô tình với cô nhất.

Bởi vì cô đã được ông sắp đặt cho cuộc hôn nhân không tên này.

Đây chính là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời cô.

Tinh thần đang chán nản, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa giòn tan.

Diệp Hoa Tử nhanh chóng dùng tờ khăn giấy lau khô nước mắt, bình tĩnh nói: “Mời vào.”

Cánh cửa từ từ mở ra, lại là Tô Khải.

“Cái này, tổng giám đốc Diệp, anh làm xong hết mọi việc được giao rồi, có thể đi về nhà không, mẹ vẫn đang ở nhà chờ anh trở về làm cơm. Khoan đã, ánh mắt của em làm sao mà đỏ hết lên vậy?”

Tô Khải khách khí nói, xong lại lập tức quan tâm hỏi.

“Anh đi nhanh đi, mau trở về nấu cơm đi!”

Diệp Hoa Tử né tránh ánh mắt của anh, không muốn cho Tô Khải nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của mình.

Cô cũng không muốn để Tô Khải chứng kiến biểu cảm kìm nén nước mắt trong uất ức của mình.

“Cái kia, vợ à, thực ra, nếu có chuyện gì, em cứ nói ra đi, nói không chừng anh có thể giúp em một tay. Đều là người một nhà cả, đừng khách khí với nhau nha.”

Tô Khải nhẹ giọng nói.

Anh âm thầm thở dài trong lòng, vợ à, áp lực của em quá lớn, vì sao không thể chia sẻ một chút với anh.

Rõ ràng em đã khóc, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, em gạt được người khác, nhưng chắc chắn không lừa được anh đâu.

Diệp Hoa Tử sửng sốt, lập tức giễu cợt một tiếng, ghét bỏ nói: “Anh muốn hỗ trợ tôi? Anh nghĩ tôi cần sao? Anh xuất thân từ nông thôn, chỉ biết nấu cơm đun trà, hoặc lau bàn rửa chén, còn có thể làm được chuyện gì nữa đây, lẽ nào anh lại muốn tới đây làm đầu bếp rồi chạy vặt sao? Vậy thì thật xin lỗi, nơi này của chúng tôi đã có người làm những việc ấy rồi.”

“Không phải, anh không nói đến việc này, em nghĩ thử một chút đi, người bác sĩ lão làng nhất - Dương Nhạc Sơn đã rời đi rồi, như vậy bệnh viện của em đã mất đi một vị bác sĩ. Có thể anh sẽ giúp em được chuyện này đó."

Tô Khải thử thăm dò, nói.

“Dừng, anh nói một cách tự tin như vậy, lẽ nào anh là bác sĩ sao? Đừng nói anh thật sự chính là một bác sĩ đó nha!”

Diệp Hoa Tử dường như cảm thấy vô cùng thích thú trước lời nói của Tô Khải.

“Nói thật, trước đây khi anh còn ở nông thôn, có một khoảng thời gian đã từng học qua công việc của bác sĩ thú y, con người so với động vật, cũng không khác biệt cho lắm…”

Vẻ mặt của Tô Khải lúc này thập phần lãnh đạm.

“Dừng lại, ôi trời ạ, anh nói cái quỷ gì vậy, anh chỉ học bác sĩ thú y được có mấy ngày, đã muốn chạy đi làm bác sĩ, chữa bệnh cho bệnh nhân? Tôi có nghe lầm không vậy, con người với động vật, sao có thể giống nhau được chứ? Anh cũng đừng ở đây dùng loại chuyện điên rồ này để chọc cười tôi nữa, mà chuyện này cũng chẳng có gì đáng để cười cả. Anh mau trở về đi, tôi không muốn nghe những câu luyên thuyên của anh nữa, thật giống người điên.”

Diệp Hoa Tử lúc này trực tiếp nói thẳng, không thèm nể mặt anh nữa.

Cái quái gì cơ, học bác sĩ thú y được vài ngày mà cũng muốn tới nơi này làm bác sĩ sao.

Nơi này của bà đây chính là nơi chữa bệnh cho người, chứ không phải là nơi xem bệnh linh tinh cho thú vật đâu.

Nếu có người như anh ta ở chỗ này, vậy thì bệnh viện của chúng tôi, khẳng định chưa đến ba ngày sau sẽ đóng cửa.

Đang nói, bỗng nhiên có một hộ sĩ chạy tới gõ cửa.

“Chuyện gì?”

Diệp Hoa Tử hỏi.

“Tổng giám đốc Diệp, là bệnh nhân đã hẹn lịch ngày hôm qua, bây giờ người ta tới đây muốn tìm bác sĩ Dương xem bệnh. Nhưng mà, hiện giờ bác sĩ Dương lại không có ở đây, chúng ta nên làm gì ạ?”

Người hộ sĩ lo lắng nói.

“A, hoá ra là ông Đường, nhanh như vậy đã tới rồi sao. Vậy được rồi, nói ông ấy chờ tôi một chút, tôi lập tức tới ngay.”

Diệp Hoa Tử vội vàng phân phó.

Mắt thấy Tô Khải không có ý định rời đi, Diệp Hoa Tử lại không nhịn được mà thúc giục: “Anh còn đứng như trời trồng ở đây làm gì, mau trở về làm cơm cho mẹ đi!.”

“Cái này, vợ à, chẳng lẽ em thật sự không tin tưởng anh thử một lần được sao?”

Tô Khải hỏi.

“Anh điên rồi sao. Đây là bệnh viện Hạnh Lâm, không phải là chỗ cho bác sĩ thú y làm việc. Cút đi, việc gì cần làm thì nên làm đi.”

Diệp Hoa Tử ghét bỏ trách mắng.

“Nhưng mà, anh thực sự có thể chữa bệnh cho mọi người thật đó. Có một khoảng thời gian, anh chính là dùng phương pháp chữa bệnh cho thú vật này để chữa bệnh cho người bệnh. Sau đó, tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt khen ngợi y thuật của anh cao minh.”

Tô Khải vừa giải thích, vừa nêu ví dụ.

“Được rồi, khoác lác thì ai mà không biết, há miệng ra rồi phun khí một cái là được. Tô Khải, tôi trịnh trọng cảnh cáo anh, anh đừng gây thêm phiền phức tới cho tôi nữa, mau trở về nhà và làm việc của mình đi.”

Diệp Hoa Tử lạnh lùng như băng, lộ ra vẻ kiên quyết không thể lung lay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp