Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 9: Cái này gọi là ác giả ác báo


1 năm

trướctiếp

“Cậu, cậu nói cái quái gì vậy hả? Dám trêu đùa tôi, có tin tôi tìm người đến giết chết cậu ngay lập tức hay không?”

Hoa Uy lạnh lùng nói.

Ông ta đường đường là người quản lí cấp cao của cả một bệnh viện hùng mạnh, hơn nữa còn là một đại lão trong giới y học, là tinh anh trong xã hội, luôn luôn được người khác ca tụng tung hô. Vậy mà bây giờ ông ta lại bị một kẻ ở dưới đáy của xã hội sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy, điều này khiến cho ông ta khó mà có thể chấp nhận được.

Vài nữ y tá đứng một bên hóng chuyện đều cảm thấy vô cùng buồn cười nhưng lại không dám cười.

“Đừng, ông trở về chơi với mẹ của ông đi, giới tính của tôi hoàn toàn bình thường nhé.”

Tô Khải lạnh nhạt nói.

Lúc này, đến cả công nhân bốc vác đang đứng ở một bên cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Bọn họ đồng loạt phát hiện ra Tô Khải không phải là kiểu người độc miệng bình thường.

Thậm chí đến cả Trương Hưng Hoa đang quan sát tình hình cũng suýt chút nữa thì cười ra tiếng.

Anh ta cười dáng vẻ thất thố của Hoa Uy trước mặt Tô Khải, đồng thời cũng cười Tô Khải lại tự mình chui đầu vào rọ.

Tên chân đất nhà quê này thật to gan, dám đánh thẳng vào mặt mũi của Hoa Uy như thế, đúng là khiến cho người ta bất ngờ mà.

Theo như Trương Hưng Hoa biết thì Hoa Uy không những là người quản lí cấp cao của cả một bệnh viện hùng mạnh, mà bối cảnh của nhà ông ta cũng được coi như hùng hậu một chút, nói chung thì đây dù sao cũng không phải người mà đám dân đen bình thường như bọn họ có thể chọc vào được.

Mà lúc này, trong lòng của Diệp Hoa Tử cũng đã vơi giận, nhưng thay vào đó cô lại cảm thấy lo lắng nhiều hơn.

Cái tên họ Tô kia đang làm gì vậy chứ? Anh ta vậy mà lại dám động khẩu với Hoa Uy sao, thật sự không muốn sống nữa đấy à?

“Ha! Thật sự đúng là một kẻ không biết sống chết, cậu đây là đang chán sống rồi đấy à?”

Hoa Uy tức giận cực kỳ, ông ta định động thủ đánh người nhưng sau đó lại nghĩ thấy bản thân mình là người văn minh có học, là tinh anh của xã hội, không cần phải mệt nhọc ra tay xử lí một tên nông dân thấp hèn như vậy làm gì cả, thế thì chẳng khác nào đang tự hạ thấp bản thân quá mức.

Nghĩ vậy, ông ta liền lạnh lùng nói: “Được rồi, nhóc con miệng còn hôi sữa, xem như cậu khéo ăn khéo nói, tôi không nói lại cậu, nhưng xét cho cùng thì cậu cũng chỉ là một tên bám váy đàn bà mà thôi, nếu như tôi còn so đo với cậu thì quả thực đúng là tự hạ thấp bản thân. Cậu chỉ là một tên phế vật, một tên vô dụng chỉ biết ngồi ăn cơm mềm, tôi không rãnh so đo với loại người như cậu…”

Nói đến đây, Hoa Uy liền xoay người lên xe định rời đi.

Mục đích đã đạt được, ông ta sẽ không lãng phí thời gian của mình thêm nữa.

“Phải đó, tổng giám đốc Hoa, ông nói rất đúng, tôi chỉ là một tên ăn bám mà thôi, nhưng mà tôi rất vui, bởi vì tôi đẹp trai nên mới có cơm mềm để ăn, còn ông xấu xí như vậy mà vẫn muốn ra ngoài hù dọa người ta, đến cả tư cách để ăn bám cũng không có. Rõ ràng là tổng giám đốc Hoa đây đang ghen tị với tôi nhưng vấn đề là ông có bản lĩnh để ăn cơm mềm như tôi hay không ấy chứ?”

Tô Khải híp mắt cười hỏi.

Tình cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh một cách lạ thường.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tô Khải.

Ngay cả Hoa Uy đang chuẩn bị lên xe cũng phải quay đầu kinh ngạc nhìn lại Tô Khải.

Bọn họ chưa bao giờ thấy người nào có thể công khai thừa nhận bản thân mình ăn bám, hơn nữa còn nói như đây là một chuyện cực kì vinh quang như vậy cả.

Đây đúng là một chưởng đau, làm phá vỡ nhận thức và định nghĩa hai chữ ‘ăn bám’ của bọn họ.

Lẽ nào ở rể không phải chuyện tủi nhục gì ư?

Lẽ nào kẻ đi ăn bám cũng cần có tâm huyết như thế ư?

Phàm là người đàn ông có chí hướng thì có ai lại muốn đi ở rể rồi ăn bám như vậy chứ?

“Đủ rồi, Tô Khải, anh câm miệng lại cho tôi!”

Diệp Hoa Tử đã sắp bùng nổ đến nơi, cô không thể chịu được nữa liền hét lên với Tô Khải.

Ngày hôm nay, mặt mũi của cô đã bị Tô Khải ném đi sạch sẽ hết rồi.

Nếu như lúc này, trên mặt đất có cái hố nào đó thì cô nhất định sẽ nhảy thẳng xuống đó luôn.

Cô thật sự không thể nói nổi cái tên điên này nữa rồi.

Tô Khải đúng là quá đáng ghét, trở về cô nhất định sẽ chỉnh anh ta một trận ra trò.

Cơn giận này khiến cho lồng ngực của Diệp Hoa Tử mơ hồ cũng khó chịu theo, đồng thời cơ thể của cô cũng khẽ run lên.

“Được, anh lập tức ngậm miệng đây.”

Thấy Diệp Hoa Tử tức giận đến mức không kiềm chế được bản thân nữa, Tô Khải liền tức tốc thấp giọng đồng ý, trong lòng cũng nổi lên sự lo lắng nhất thời.

Trách anh chỉ lo cậy mạnh mà quên mất vợ mình có bệnh tim, không thể chịu được kích thích.

“Ha ha…Được lắm, còn có thể nói chuyện ăn cơm bám thành chuyện quang minh chính đại đến như vậy thì thật đúng là khiến cho tôi phải mở rộng tầm mắt. Nhãi con, cậu đúng là cao nhân, tôi đây cũng thật sự tâm phục khẩu phục.”

Hoa Uy cười như phát điên mà nói.

Tiếp đó, ông ta cười khẩy nhìn Diệp Hoa Tử, nói: “Diệp Hoa Tử ơi Diệp Hoa Tử, khó trách bệnh viện Hạnh Lâm của cô lại đứng bên bờ đóng cửa như vậy, hoá ra đó là vì ở nhà cô còn nuôi thêm một tên ăn bám. Đương nhiên cũng chỉ có cô mới xứng đáng với tên ăn bám này mà thôi, ha ha ha…”

“Tên họ Hoa ục ịch kia, đây là việc riêng của nhà tôi, còn chưa tới lượt ông chen miệng vào chỉ trỏ đâu.”

Diệp Hoa Tử lạnh lùng nói.

Cũng không còn cách nào, Hoa Uy nói như vậy chẳng khác nào muốn gây khó dễ cho cô đến cùng, cho nên cô không thể không lên tiếng phản bác lại.

Tô Khải cho dù có là phế vật đến cỡ nào đi nữa thì cũng là người của Diệp gia.

“Được thôi, để cho đôi vợ chồng cực phẩm các người đắc ý thêm vài hôm.”

Hoa Uy lên xe, chiếc xe nhanh chóng phóng vụt đi.

“Tên béo họ Hoa kia, tôi biết xem tướng đấy, tôi nhìn thấy trán ông vừa nãy đã biến thành màu đen, vầng trán đỏ lên hết cả rồi, tôi đoán không chừng khoảng ba ngày này ông sẽ gặp họa sát thân đó, tin hay không là tùy ông.”

Tô Khải trịnh trọng nói lớn về phía mấy chiếc xe.

Sau đó, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nảy lên một cái, một cái đinh nho nhỏ dùng tốc độ nhanh như tia chớp ghim vào bánh xe đằng trước bên phải của chiếc BMW mà không để lại một chút dấu vết nào.

Đó là chiêu thức võ thuật, bất kì ai ở đây cũng không thể nhìn rõ.

“Chà, tên nhóc thối, cậu đang uy hiếp tôi đấy à? Nói thật cho cậu biết, Hoa Uy tôi sống đến bây giờ, chưa từng chịu đựng bất kì loại uy hiếp gì, ngược lại tôi khuyên các người sớm ngày chuyển nhượng bệnh viện này đi, bằng không đến lúc đó cho dù cầu xin cũng vô ích.”

Hoa Uy lạnh lùng nói, xe BMW phóng đi như ngựa hoang mất cương.

“Cứ đi như vậy à?”

Tô Khải nhìn bóng chiếc xe rời đi rồi tự mình lẩm bẩm.

“Còn nhìn cái gì? Mau đi làm việc đi.”

Diệp Hoa Tử hung hăng trừng mắt quát lớn, sau đó đi thẳng vào bên trong bệnh viện.

Trương Hưng Hoa nhìn Tô Khải một cái thật lâu, sau đó cũng nhanh chóng đi theo Diệp Hoa Tử.

Khi hai người họ sắp bước qua cửa lớn của bệnh viện thì phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nổ lớn.

Tiếp đó liền có người kêu lên: “Có tai nạn!”

Lại thêm người khác nói tiếp: “Mau nhìn xem, đó không phải là chiếc xe của tổng giám đốc Hoa sao? Sao lại đâm vào cột điện thế kia?”

“Nghe tiếng nổ này, chắc là nổ bánh xe rồi.”

“Mới vừa rồi còn rất tốt mà, sao lại nổ bánh xe vậy?”

Khóe miệng Tô Khải nhếch lên thành một nụ cười đầy mưu kế, nói: “Cái này gọi là ác giả ác báo đó. Vừa rồi tôi còn tốt bụng nhắc nhở ông ta, mà ông ta không tin, xem đi, nhanh như vậy đã ứng nghiệm rồi. Xem ra lão già này đã làm quá nhiều chuyện xấu cho nên quả báo mới đến sớm như vậy.”

Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt quái dị đều đổ dồn về phía Tô Khải.

Vừa rồi Tô Khải nói Hoa Uy sẽ gặp họa sát thân, chưa được mấy phút mà đã ứng nghiệm, quá thần kì rồi.

“Này, chớ có nói linh tinh, nhanh đi làm việc đi, các lô thiết bị còn cần phải điều chỉnh nữa đó, trong buổi sáng hôm nay nhất định phải đưa vào sử dụng.”

Diệp Hoa Tử nhìn Tô Khải, lạnh lùng nói.

“Tuân mệnh tổng giám đốc Diệp.” Tô Khải cười như không cười đáp, nhưng Diệp Hoa Tử không thèm nhìn anh lấy một cái, trực tiếp đi theo Trương Hưng Hoa vào sảnh bệnh viện.

Hai người bọn họ tiến vào văn phòng của tổng giám đốc, Trương Hưng Hoa liền lên tiếng hỏi thăm: “Diệp Hoa Tử, cô được lắm, vậy mà lừa gạt chúng tôi lâu như vậy, có phải cô nên cho chúng tôi một lời giải thích thoả đáng hay không?”

Khẩu khí nói chuyện của anh ta rất cứng rắn, giống như Diệp Hoa Tử là người của anh ta và đang lừa dối anh ta vậy.

“Xin lỗi bác sĩ Trương, đây là chuyện nhà của tôi, tôi không cần phải giải thích với anh.”

Diệp Hoa Tử lãnh đạm đáp lại.

Ban đầu cô còn rất vui vẻ vì những thiết bị mới đến này, nhưng hiện tại, Dương Nhạc Sơn lại phản bội, Hoa Uy đến cửa châm chọc khiêu khích, lại thêm một Tô Khải tự cho là đúng làm cô mất hết mặt mũi. Lúc này tâm trạng của Diệp Hoa Tử đang rất xấu, xấu cực kì.

Đôi mắt như ánh sao của cô dường như cũng đang phủ kín một tầng hơi nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp