Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 8: Vì sự thông minh này, tôi cho ông một like


1 năm

trướctiếp

Diệp Hoa Tử nghe Dương Nhạc Sơn nói xong thì mở to hai mắt, trong lòng bối rối không thôi.

Một lát sau, cô chỉ chỉ vào những thiết bị mới trên mặt đất, vội vàng nói: “Ông Dương, ông đừng ở đây nói đùa nữa! Tôi không tin đâu. Ông mau đi xuống nhìn xem cái này này, chúng ta bây giờ đã có đầy đủ toàn bộ các thiết bị và dụng cụ y tế mới rồi, chuyện này thật tốt phải không, cuối cùng thì chúng ta cũng đã không còn cần phải dùng đến những thiết bị và dụng cụ cũ kỹ kia nữa…”

Có một vài hộ lý và trợ lý bác sĩ vừa mới đến đã bày ra một vẻ mặt mờ mịt mà nhìn chằm chằm Dương Nhạc Sơn.

“Xin lỗi, tổng giám đốc Diệp, tôi hiện giờ đã là bác sĩ trực thuộc tại bệnh viện Hoa Uy rồi.”

Dương Nhạc Sơn vẫn lúng túng nói.

“Tên họ Dương kia, tôi thật không thể ngờ rằng ông lại là một tên phản bội như vậy đó, thật ác độc, tôi khinh!”

Trương Hưng Hoa khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất.

Dương Nhạc Sơn không lên tiếng, nhưng hai cánh tay đã khẽ run rẩy.

Hoa Uy còn chẳng thèm dành cho Trương Hưng Hoa một cái liếc mắt, cười nhạo nói: “Tục ngữ có câu, chim khôn lựa cành mà đậu, hiền thần chọn chủ mà theo. Bệnh viện Hạnh Lâm nhỏ bé của các người làm ăn không tốt, suýt chút nữa thì đóng cửa, ngay cả tiền lương cho người ta cũng không phát được, như thế thì làm sao có thể so sánh được với bệnh viện Hoa Uy tài khí lớn mạnh của chúng tôi. Ngày trước các người chỉ trả 8.000 tệ một tháng cho ông Dương đây, nhưng tôi trả cho ông ta tận 24.000 một tháng. Các người nói thử xem, ông ta sẽ lựa chọn ở lại nơi bệnh viện nghèo nàn này của các người, hay là đi theo bệnh viện Hoa Uy giàu có của chúng tôi? Ha ha ha…”

Sau đó, ông ta lại khinh bỉ liếc xuống những thùng dụng cụ và thiết bị y tế mới chưa được dời đi, giễu cợt nói: “Thật không nghĩ tới, bệnh viện Hạnh Lâm trang nghiêm đã từng uy tín và tráng lệ ngày nào, bây giờ lại phải phụ thuộc vào một số hạng mục chăm sóc sức khỏe và sắc đẹp cỏn con như vậy để duy trì mới có thể không bị đóng cửa. Sự thay đổi này thật ra cũng tốt, bởi vì nó có thể tránh làm chết người và gây ra các rắc rối về vấn đề y tế không đáng có. Có điều, đến lúc đó các người cũng đừng nên để xảy ra bất kỳ một sự cố chữa bệnh nào, nếu không, chẳng những phải đóng cửa bệnh viện, mà người cũng phải ngồi tù luôn đó. Như thế thì không phải là uổng công và tốn kém tiền bạc lắm sao. Nếu là tôi, thì tôi thà chuyển nhượng cái bệnh viện này đi sang cho người khác còn tốt hơn, mấy món đồ đáng giá một chút thì sẽ giữ lại coi như làm kỷ niệm vậy, như thế mới là cách làm tốt nhất. Hahaha... "

“Tên họ Hoa chết tiệt kia, ông cứ yên tâm đi, dù cho bệnh viện của chúng tôi có đóng cửa, thì tôi cũng sẽ không bao giờ chuyển nhượng lại nó cho ông đâu, cho nên ông đừng mơ mộng ảo tưởng nữa.”

Diệp Hoa Tử đỏ mặt tức giận, lớn tiếng nói.

Lời nói của Hoa Uy, từng câu từng chữ như đâm vào tim cô, khiến cô vừa tức giận vừa khổ sở.

“Hừ, họ Diệp nhà cô bây giờ cứ mạnh miệng tiếp đi. Đến lúc đó, đừng mong tôi giúp cô điều gì.”

Hoa Uy tiếp tục cười lạnh.

Đột nhiên, ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Khải giống như đang phát hiện ra một cái gì đó mới lạ.

Điều này làm cho đám người Trương Hưng Hoa và Dương Nhạc Sơn cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Sắc mặt của Diệp Hoa Tử thay đổi rõ rệt, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ hoảng sợ, trong lòng thậm chí còn có chút hối hận.

“Ha ha, chẳng phải kia là con rể phế vật của nhà họ Diệp sao? Tại sao lại ở chỗ này làm công nhân bốc vác thế? A, tôi hiểu rồi. Xem ra bệnh viện Hạnh Lâm của các người sắp đóng cửa, vì để tiết kiệm tiền, cho nên ngay cả loại người như phế vật cũng được mời tới đây để làm bốc vác. Vợ của cậu vậy mà lại chẳng nể tình cậu chút nào đấy nhỉ. Thực sự là nực cười chết tôi mà.”

Hoa Uy vẻ mặt hưng phấn nói, cứ như thể ông ta đã tìm ra một thế giới mới vậy.

Mọi người ở đó đều không khỏi kinh ngạc, hết nhìn sang phía Tô Khải, sau đó ánh mắt lại dừng trên người của Diệp Hoa Tử.

Những ánh mắt hiện rõ vẻ kỳ lạ và nghiền ngẫm.

Tô Khải ăn mặc như một thằng công nhân chính hiệu, còn Diệp Hoa Tử thì quần áo tinh tế, dung mạo tuyệt trần, khí chất lạnh lùng như nữ hoàng băng sơn, làm cho người ta không khỏi nghĩ rằng hai người là người của hai thế giới đối lập nhau.

Chẳng lẽ đây chính con cóc ăn thịt thiên nga trong truyền thuyết.

Bọn họ vẫn luôn cho rằng Diệp Hoa Tử cao cao tại thượng, thủ thân như ngọc, là một nữ hoàng băng sơn lạnh lùng. Không thể ngờ rằng, cô ấy vậy mà lại đã kết hôn, hơn nữa, người chồng của cô ấy lại còn là một người thuộc bậc dưới của xã hội nữa chứ. Chuyện này quả thực đã phá vỡ nhận thức của bọn họ đối với Diệp Hoa Tử.

“Cái gì…”

Người kinh hãi nhất là Trương Hưng Hoa, tim đập như trống, mắt sắp lồi ra.

Trong hai năm qua, anh ta vẫn luôn dành tình yêu sâu đậm cho Diệp Hoa Tử mà không được chấp nhận. Không ngờ rằng Diệp Hoa Tử vậy mà lại chọn một người đàn ông thấp kém như vậy để kết hôn.

Nếu như người đàn ông này là một người giàu có, hoặc một người có chức quyền, thì còn có thể chấp nhận được.

Nhưng, người kia rõ ràng là một người chân lấm tay bùn, chuyện này làm sâu trong đáy lòng của Trương Hưng Hoa chợt nổi lên một cơn tức giận.

Anh ta cảm thấy nỗi nhục này không thể kìm nén được, nỗi nghẹn ức cứ thế trào dâng trong lòng.

Anh ta đường đường là sinh viên đỗ đại học y khoa danh tiếng, còn có vẻ ngoài hơn người, muốn thân hình có thân hình, cần học vấn có học vấn, muốn gia cảnh có gia cảnh.

Vậy mà, người có địa vị xã hội như anh ta, cư nhiên lại thua cuộc bởi một kẻ chân lấm tay bùn, đây quả thực là một nỗi nhục vô cùng lớn.

Có điều, trước mặt nhiều người như vậy, anh ta vẫn cố gắng chịu đựng.

Anh ta muốn chừa cho Diệp Hoa Tử một chút mặt mũi.

Bị vạch trần lời nói dối vẫn còn độc thân, đôi mắt xinh đẹp to tròn của Diệp Hoa Tử hiện lên chút hoảng sợ cùng xấu hổ, và càng nhiều hơn là sự bất lực cùng hối hận.

Cô cho rằng đáng lý ra cô không nên để Tô Khải đến nơi này để rồi bị làm cho mất mặt như bây giờ.

Và cô càng không lường trước được, Hoa Uy hoá ra lại âm thầm điều tra lai lịch của cô.

Đồng thời trong giai đoạn bất ổn này, đã giáng xuống cho cô một đòn chí mạng.

Hiện tại, cô thừa nhận cũng không được, không thừa nhận cũng chẳng xong. Cô chỉ có thể bất lực yên lặng không nói được gì, nhưng trong lòng cô lại hận Tô Khải đến thấu xương.

Cái tên vô dụng này luôn mang đến xui xẻo cho cô.

Muốn tới thì cũng phải ăn mặc cho chỉnh tề một chút rồi hẵng tới chứ. Ăn mặc giống y như một thằng nghèo nàn như vậy, thật đáng xấu hổ mà.

Ở chung với loại người như thế này quả đúng là cực hình.

Cũng chẳng còn cách nào, từ trước tới nay Tô Khải đều là một bộ dáng như vậy, luôn lôi thôi lếch thếch. Đây cũng là một trong số hàng vạn lý do mà ba mẹ con bọn họ ghét bỏ anh.

Ngay khi không khí đang trầm lắng nặng nề trong khoảng thời gian ngắn, đột nhiên một tràng vỗ tay hời hợt vang lên.

Mọi nhìn nhìn theo tiếng phát ra âm thanh, hoá ra là Tô Khải đang vừa vỗ tay vừa cười lớn.

Ngay cả Diệp Hoa Tử cũng cảm thấy khó hiểu với tình hình trước mắt.

Tại sao cái tên này lại đột nhiên vỗ tay thế, chẳng lẽ mất mặt như vậy vẫn còn chưa đủ sao?

Trương Hưng Hoa cũng trợn tròn hai mắt, khó hiểu mà nhìn chằm chằm Tô Khải, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ tên này còn là một thằng ngu nữa hả? Mọi người đều đang cười nhạo anh ta, anh ta lại còn cật lực vỗ tay hùa theo, trí thông minh này quả là khiến cho người ta phải cảm thấy lo ngại thay.

Đột nhiên, Trương Hưng Hoa cảm thấy thương cảm cho Diệp Hoa Tử vô cùng. Nếu có một người chồng như vậy, e là mỗi ngày cô đều như đang ngồi trong chảo dầu sôi lửa bỏng nhỉ.

Cùng lúc đó, sự thương hại khôn nguôi và sự đồng cảm mãnh liệt, cộng với một tia ý chí bừng bừng đang trào dâng không ngừng ở trong lòng của Trương Hưng Hoa.

Anh ta bí mật hạ quyết tâm, nhất định phải cứu Diệp Hoa Tử ra khỏi vũng nước sâu này mới được.

Chỉ có người ưu tú như anh ta mới có thể phù hợp với vẻ đẹp tuyệt trần của Diệp Hoa Tử mà thôi.

“Tên nhóc con kia, cậu dường như rất vui vẻ nha?”

Hoa Uy mỉm cười nhìn chằm chằm Tô Khải.

“Đúng vậy, tôi là vì ông mới cảm thấy vui vẻ như vậy đấy.”

Tô Khải cũng mỉm cười đáp trả.

“Nói đi, lý do là gì?”

Hoa Uy nghĩ mãi cũng không ra vấn đề.

“Nhìn xuống cái bụng dưới của ông chứa đầy ruột già, còn bên trên lại là một cái não chuột, tôi cứ ngỡ tưởng ông là một tên to bép ngốc nghếch, không ngờ lại thông minh đến vậy, còn có thể lập tức nhìn ra tôi là con rể của nhà họ Diệp nữa chứ. Tôi cảm thấy ông rất thông minh đó, đáng khen!”

Tô Khải giơ ngón cái lên, cười híp mắt mà nói.

“Thật sao? Ha ha, cảm ơn cậu đã khen. Ách, không đúng, cậu đây là đang mắng xéo ông sao? Còn cho rằng tôi ngu ngốc thật à?”

Ban đầu vẻ mặt của Hoa Uy rất đắc ý, sau lại trực tiếp nhảy dựng lên, giận tái mặt mà quát lớn.

“Đúng vậy, tôi nói này, ông quả đúng là một người rất thông minh, đúng không? Qua chuyện vừa rồi đã biểu hiện ra đầy đủ chỉ số thông minh của ông cho tôi biết rồi, vì vậy tôi sẽ cho anh một like.”

Tô Khải gật đầu, tiếp tục giơ thẳng ngón tay cái hướng về phía của Hoa Uy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp