Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 7: Phản bội.


1 năm

trướctiếp

“Không cần đâu, để tôi nói cho anh nên làm thế nào. Trước tiên anh đi mua mười que kem lạnh về nhà, sau đó ăn hết cả mười que trong một lần, tiếp đó lại uống thuốc theo đơn thuốc của tôi, mỗi ngày uống một lần, qua ba ngày anh sẽ hết tiêu chảy thôi.”

Một lát sau Tô Khải quay lại khung chat rồi đưa ra một phương thuốc quái dị cho Vương Lãng.

“Không thể nào, ăn cả mười que kem một lần như vậy là muốn cái mạng này của tôi hay sao?”

Vương Lãng đọc xong liền hít vào một hơi lạnh.

Hiện tại trong bụng của anh ta đã rỗng tuếch, chẳng còn một thứ gì. Nếu như phải ăn mười que kem vào nữa thì có phải cả người sẽ đóng băng thành cây kem que luôn không. Những lời này anh ta cũng chỉ dám nói thầm trong lòng, nào dám nói với Tô Khải chứ.

Nhưng mà, biết đâu đây mới chính là phương pháp chữa bệnh hiệu nghiệm nhất thì sao?

“Được, cảm ơn anh.”

Vương Lãng ngoan ngoãn nói lời khách khí với Tô Khải một phen.

Gặp phải tên sát thần đáng sợ như Tô Khải, cho dù Vương Lãng có kiêu ngạo đến cỡ nào cũng không nhịn được mà ăn nói khép nép.

Tắt khung chat với Tô Khải xong, Vương Lãng liền gọi cho một dãy số: “ Chủ tịch Tiêu, kế hoạch kia e là em không theo được nữa rồi, mọi người cứ tùy ý quyết định đi.”

Sau đó anh ta tắt điện thoại, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, mệt mỏi nói: “Trở về thôi.”

Chuyện này xem như đã được giải quyết xong, tảng đá treo trong lòng của anh ta cũng đã được hạ xuống, nhưng Vương Lãng vừa nghĩ đến chuyện phải ăn 10 que kem thì sắc mặt liền trầm xuống ngay tức thì.

…….

“Này, tên tiểu tử kia, cậu đứng đây làm gì thế hả, những người khác đều đang vội vã làm việc, chỉ có mình cậu là đứng đó chơi điện thoại thôi đấy. Nếu như không muốn làm việc thì mau mau cút đi chỗ khác mà chơi đi.”

Một người dáng dấp cao lớn, gương mặt anh tuấn, mặc chiếc áo blouse trắng đi ra từ trong bệnh viện, sau đó chạy thẳng đến chỗ của Tô Khải quát ầm ĩ lên.

Người này tên là Trương Hưng Hoa, là bác sĩ trưởng khoa của bệnh viện Hạnh Lâm.

Vừa rồi anh ta thấy Tô Khải không ngừng nhắn tin trên điện thoại nên đã cố ý mắng người, đồng thời phô ra chút uy lực của mình trước mặt Diệp Hoa Tử.

Anh ta tốt nghiệp từ trường đại học y Đông Hải danh giá, trước đó đã từ chối biết bao lời mời ngon ngọt có cánh của mấy bệnh viện lớn để dứt khoát lựa chọn làm việc tại bệnh viện nhỏ Hạnh Lâm này, tính đến nay cũng đã được hai năm, mà nguyên nhân anh ta chọn bệnh viện này đó là vì Diệp Hoa Tử.

Gia cảnh của anh ta hùng hậu, không hề thiếu tiền, chỉ thiếu cảm giác vinh quang khi có thể chinh phục được nữ thần băng sơn như Diệp Hoa Tử mà thôi.

“À…”

Tô Khải ngẩng đầu nhìn Trương Hưng Hoa, anh đang tính mắng lại vài câu nhưng lại đột nhiên nhìn thấy Diệp Hoa Tử đang khoanh tay trước ngực hờ hững nhìn về phía này nên liền nuốt hết mấy lời định nói xuống, cười cười đáp lại: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi có chút chuyện nên mới chậm trễ trong công việc. Tôi làm việc ngay đây, làm ngay đây…”

“Nếu đã đến thì làm việc chăm chỉ vào, nếu không…dù là một phân tiền cậu cũng không được hưởng.”

Trương Hưng Hoa nói với Tô Khải bằng giọng điệu khinh bỉ, trong mắt anh ta, Tô Khải chỉ là một tên nhà quê chân đất, chẳng có chỗ nào tốt đẹp hết.

Tiếp đó, anh ta tỏ vẻ lấy lòng nói với Diệp Hoa Tử: “Hoa Tử à, lần này thiết bị trong bệnh viện đều đã được đổi mới hết một loạt rồi, còn có mấy hạng mục chăm sóc sắc đẹp rồi dưỡng sinh nữa, nhất định chúng ta sẽ vượt qua nguy cơ phá sản lần này thôi.”

“Ừm, chỉ hy vọng là vậy, cho nên tất cả mọi người đều phải cố gắng, đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua khó khăn. Được rồi, bác sĩ Trương, anh đừng gọi tôi là Hoa Tử nữa, gọi tôi là tổng giám đốc Diệp hoặc gọi tên đầy đủ của tôi ra là được.”

Hàng mày thanh tú của Diệp Hoa Tử hơi nhíu lại, cô lạnh nhạt nói.

“Được rồi, tổng giám đốc Diệp.”

Trên gương mặt của Trương Hưng Hoa nghe đến đây liền xuất hiện vẻ lúng túng.

Diệp Hoa Tử nhìn đồng hồ rồi nghi hoặc, nói: “Sao ông Dương vẫn còn chưa tới vậy? Đã là giờ nào rồi, tôi còn phải hẹn gặp một khách hàng khác nữa. Khách hàng này còn chỉ mặt đích danh muốn ông Dương khám bệnh cho.”

“Có thể là ông Dương vẫn đang trên đường tới đây.”

Trương Hưng Hoa hơi hơi ghen tị nói.

Ông Dương tên đầy đủ là Dương Nhạc Sơn, là một bác sĩ trung y trước đây từng làm việc ở bệnh viện địa phương, hiện tại đã về hưu, nhưng sau đó lại bị điều đến bệnh viện Hạnh Lâm này làm bác sĩ chính, cũng là người mà Diệp Hoa Tử rất coi trọng.

Cho tới nay, Trương Hưng Hoa vẫn luôn ỷ vào việc bản thân mình là một sinh viên ưu tú của trường đại học y Đông Hải nên vẫn thường xuyên bất đồng quan điểm với người bác sĩ già như Dương Nhạc Sơn.

Trước kia ở bệnh viện Hạnh Lâm có tất cả năm bác sĩ, hai trợ lí và bảy hộ lí.

Nhưng do nguy cơ mà bệnh viện đang phải đối mặt nên đã có hai bác sĩ, một trợ lí cùng bốn hộ lý xin từ chức.

Hiện tại, ở bệnh viện Hạnh Lâm chỉ còn lại ba bác sĩ, trong đó có cả Diệp Hoa Tử, một trợ lí cùng ba hộ lí, lực lượng chữa bệnh ở đây có thể nói là vô cùng yếu.

Bên cạnh đó, các thiết bị y tế trong bệnh viện đều đã cũ kỹ, vì thế cho nên đã rất nhiều lần dẫn tới sự cố y tế không đáng có, khiến cho bệnh viện đang trong tình cảnh khó khăn lại càng khổ sở hơn.

Thế nên, Diệp Hoa Tử mới cắn răng, bất chấp nợ nần để đổi mới toàn bộ các trang thiết bị trong bệnh viện.

Mặc dù quá trình này cũng rất khó khăn nhưng cuối cùng cô vẫn đạt được như ý nguyện.

Chỉ là, hiện tại đã đến giờ làm việc, bác sĩ lớn tuổi nhất đồng thời cũng là người có năng lực cao nhất của bệnh viện là Dương Nhạc Sơn lại chậm chạp chưa đến, việc này không khỏi khiến cho Diệp Hoa Tử sốt sắng không thôi.

Dù sao bây giờ cũng đang trong tình cảnh rối loạn kia mà.

Khi hai người Diệp Hoa Tử cùng Trương Hưng Hoa đang nói chuyện với nhau thì đột nhiên có một giọng nói không mấy hài hòa vang lên: “Tổng giám đốc Diệp thân mến, cô vẫn còn đang đứng đây để chờ ông Dương đến hay sao? Ha ha ha, chuyện đó không có khả năng đâu.”

Mọi người nghe thấy tiếng cười này thì đều đồng loạt nhìn lại, sau đó liền thấy một người có dáng vẻ không được tốt lắm, đúng hơn là một người đàn ông trung niên béo tròn bước xuống từ chiếc BMW màu trắng, ông ta còn đang cười nhạo Diệp Hoa Tử nữa.

Trên cổ ông ta có đeo một chiếc vòng kim loại, dưới ánh mặt trời chiếc lên, cái vòng ấy sáng lên một cách không mấy tự nhiên.

“Là ông? Hoa Uy.”

Thần sắc của Diệp Hoa Tử bỗng nhiên thay đổi, gương mặt cô căng chặt, trong mắt hiện lên vẻ đề phòng.

“Hoa Uy, ông tới đây làm gì? Nơi này không chào đón ông, lập tức rời khỏi đây nhanh đi.”

Trương Hưng Hoa lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.

Người đàn ông trung niên này chính là đối thủ một mất một còn của bọn họ, là giám đốc của bệnh viện nằm cách đường Hương Chương khoảng ba trăm mét.

Đây chính là người đã từng mở miệng muốn mua lại bệnh viện Hạnh Lâm khi Diệp Hoa Tử đang đứng trước thời điểm khó khăn nhất nhưng lại bị cô từ chối thẳng thừng.

“Tôi tới để làm gì? Đương nhiên là đến để xem các người sống chết ra sao rồi. Nghe nói mấy người vừa nhập vào một lô thiết bị y tế hiện đại mới, nên tôi mới cố ý chạy đến đây để tham quan thôi, đồng thời để cho các người thấy được, trong xe của tôi còn có một người khác nữa đây này.”

Hoa Uy mở cửa sau của chiếc xe ra liền thấy một gương mặt hiền lành, mái tóc xám trắng quen thuộc. Đây chính là bác sĩ chính Dương Nhạc Sơn của bệnh viện Hạnh Lâm.

Nửa giờ trước, Hoa Uy lái xe đến đón Dương Nhạc Sơn, cùng lúc đó, ông ta đột nhiên nhận được cuộc gọi nói rằng đã có người bán thiết bị y tế mới cho bệnh viện Hạnh Lâm, nên ông tới mới tò mò đi đến xem xem có phải sự thật hay không, nhân tiện tìm đến Diệp Hoa Tử và những người khác để cà khịa luôn.

“Ông Dương, sao ông lại ngồi trong xe của Hoa Uy như vậy chứ, mau xuống xe đi.”

Thấy Dương Nhạc Sơn ngồi im lặng trong xe, Diệp Hoa Tử liền cảm thấy hoảng sợ tột độ, cô vội vàng nói.

Chẳng biết tại sao khi cô nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền nổi lên một cảm giác bất an khó chịu.

“Xin lỗi nhé tổng giám đốc Diệp, tôi đã đến làm việc ở chỗ của tổng giám đốc Hoa Uy rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tổng giám đốc Hoa còn đích thân đến đón tôi nữa. Thật sự vô cùng xin lỗi cô.”

Dương Nhạc Sơn lúng túng nói lời xin lỗi với Diệp Hoa Tử, gương mặt già nua của ông ấy dường như cũng đỏ lên mấy phần.

“Được lắm Dương Nhạc Sơn, bình thường tổng giám đốc Diệp cũng không bạc đãi ông, vậy mà lúc cô ấy khó khăn nhất ông đã lựa chọn phản bội cô ấy, phản bội bệnh viện của chúng ta, đúng là đồ vô tình vô nghĩa.”

Trương Hưng Hoa không kiềm chế nổi mà mắng to.

Lúc này bệnh viện đang thiếu nhân lực trầm trọng, Dương Nhạc Sơn vừa đi, bệnh viện Hạnh Lâm chẳng khác nào mất đi một nửa bầu trời.

Phải biết là, vẫn còn có rất nhiều bệnh nhân lựa chọn bệnh viện Hạnh Lâm là vì danh tiếng của Dương Nhạc Sơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp