Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 6: Vương Lãng trở thành người tốt


1 năm

trướctiếp

“A, hợp đồng, hợp đồng gì cơ?”

Diệp Hoa Tử bối rối, đầu óc trống rỗng không hiểu gì.

Chẳng lẽ là đến làm loạn sao?

“Là hợp đồng về máy móc chữa trị y tế, trên hợp đồng đã có chữ kí của Vương thiếu rồi, giờ chỉ còn thiếu chữ kí của cô thôi.”

Thư kí Tiểu Trương cười nhẹ nhàng nói, sau đó đưa cho cô một bản hợp đồng vừa mới được in ra.

Diệp Hoa Tử nhanh chóng nhìn vào bản hợp đồng đó, nội dung của nó giống hệt với bản hợp đồng trong túi công văn của cô nhưng phương thức chi trả tiền cùng vấn đề kim ngạch lại có hơi khác nhau.

Đồng thời cô cũng nhìn đến chữ kí của bên B, nơi đó có chữ kí của Vương Lãng và cả con dấu của anh ta.

“Đây…có chuyện gì vậy chứ?”

Diệp Hoa Tử nhìn vào phương thức thanh toán cùng kim ngạch, trong lòng cô không khỏi nghi ngờ.

“A, là như thế này, bởi vì tổng giám đốc Diệp là bạn học thời đại học với Vương thiếu gia nhà chúng tôi nên anh ấy đã nghĩ đến phần tình cảm này, chỉ lấy giá gốc, số tiền thanh toán từ hai trăm năm mươi tám vạn chỉ còn lại một trăm năm mươi tám vạn, hơn nữa, thời gian thanh toán cũng đổi thành vô thời hạn.”

Thư kí Tiểu Trương nhanh nhẹn giải thích cho cô hiểu.

Những lời này khi đi vào tai của Diệp Hoa Tử lại chẳng khác gì sét đánh bên tai.

Trời ạ, cô không nghe lầm đấy chứ, giá tiền lần này ít hơn lần trước đến cả một trăm vạn lận đó, Vương Lãng còn muốn kiếm tiền nữa không vậy, sợ là anh ta còn phải tự bỏ tiền túi ra nữa đó.

Còn nữa, phương thức thanh toán cũng rất kì lạ, vậy mà không định hạn ngày thanh toán.

Cái này còn không phải là Vương Lãng bỏ tiền ra mượn những thiết bị máy móc này về cho cô dùng hay sao?

Không đúng, trong này nhất định có âm mưu nham hiểm gì đó.

Trên đời nào có chuyện tốt đến như vậy, đây chắc chắn là một cái bẫy.

Bản hợp đồng này, cô không thể kí được.

Nhưng những điều khoản trên hợp đồng này đúng là mê hoặc lòng người quá đi, mặc dù có thay đổi một chút xíu nhưng hầu hết nội dung đều giống với bản cũ, có lẽ cái này không thể làm giả được.

Thư kí Tiểu Trương nhìn gương mặt của Diệp Hoa Tử hết khiếp sợ lại đến nghi ngờ, cô ta cười nói: “Quả nhiên Vương thiếu gia đoán không sai, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ bản hợp đồng này cho nên anh ấy đã muốn dùng hành động để bày tỏ lòng chân thành. Tất cả những thiết bị mà cô cần đã được để hết ở trên xe, tổng giám đốc Diệp, chỉ cần cô kí bản hợp đồng này thì xe thiết bị kia sẽ là của cô ngay lập tức.”

Nói đến đây, cô ta liền chỉ vào một chiếc xe vận tải màu xanh cỡ lớn.

“Thật sao?”

Lúc này Diệp Hoa Tử đã mở to hai mắt nhìn chằm chằm chiếc xe kia.

Dựa theo lẽ thường, sau khi kí hợp đồng xong bên mua liền phải trả tiền còn những thiết bị đã đặt mua kia chậm nhất cũng phải đến một tuần, lâu nhất là một tháng mới được vận chuyển đến cho bên mua.

Nhưng hiện tại, chẳng những phương thức thanh toán trên bản hợp đồng này vô cùng kì quái mà ngay cả thiết bị gì gì đó cũng đều đã được đưa tới cửa cho cô luôn rồi.

Chuyện này đúng là khó mà tưởng tượng nổi mà.

Tình thế của Diệp Hoa Tử đột nhiên thay đổi, lúc này dường như Vương Lãng đang cầu xin cô kí vào phần hợp đồng này thì phải.

Khi thư kí Tiểu Trương còn đang bận rộn bày mưu tính kế thì thùng xe tải trước mặt đã được mở ra, bên trong lộ ra từng thiết bị được bọc trong những lớp plastic cực kỳ cẩn thận. Những thiết bị này đều là thứ mà Diệp Hoa Tử mơ ước đã lâu, hiện tại nó đang bày ra ngay trước mắt của cô.

Tất cả những thứ này đều giống như trong giấc mơ vậy.

“Xin lỗi, tôi có thể gọi điện cho Vương thiếu gia bây giờ được không?”

Diệp Hoa Tử hít sâu một hơi để bình ổn trái tim đang đập loạn lên của cô, sau đó cô mới bình tĩnh hỏi.

“Thật xin lỗi, hiện tại Vương thiếu gia đang rất bận, có lẽ anh ấy không thể nào tiếp điện thoại của cô được. Nhưng mà anh ấy có quay một video, mời cô xem qua.”

Tiểu Trương cứng nhắc mà mở ra một đoạn video đã được Vương Lãng quay sẵn.

Diệp Hoa Tử hơi ngẩn người ra, sau đó vội vã nhìn chăm chú đoạn video.

“Tổng giám đốc Diệp, thật ngại quá, tôi không làm cô sợ đấy chứ? Là thế này, chuyện ngày hôm qua cũng là do tôi sai trước, tôi không nên ăn nói hàm hồ, mong tổng giám đốc Diệp đây đừng để ý trong lòng, hãy coi như đó chỉ là một câu chuyện cười thôi là được. Bản hợp đồng này vẫn cần đến chữ kí của cô, bây giờ cô gây dựng sự nghiệp cũng không phải dễ dàng gì, cô cứ xem như tôi lấy danh nghĩa bạn học để giúp đỡ cô đi, cứ như vậy nhé, tạm biệt.”

Video ngắn nhanh chóng kết thúc, khoang mũi của Diệp Hoa Tử đột nhiên cay cay.

Sao vị hoa hoa công tử này đột nhiên lại trở thành một người tốt?

Bước ngoặt này thật không khoa học chút nào.

Nhưng nghi hoặc thì cứ mặc kệ nghi hoặc đi, nếu như anh ta đã tặng cho cô một phần đại lễ như vậy thì không có lí do nào mà cô lại không chấp nhận.

Đây đúng là đưa than ngày tuyết mà, cô nhất định sẽ nhớ kĩ ân tình này của anh ta.

Kế đến, Diệp Hoa Tử nhanh chóng kí tên, thư kí Tiểu Trương mât thấy đã xong việc liền lái xe rời đi.

Tài xế lái xe chở hàng cũng nhanh chân xuống phụ mọi người dỡ hàng. Nhưng trong quá trình vận chuyển này lại bị thiếu nhân lực nên mọi người đành phải tạm dừng.

Vậy nên Diệp Hoa Tử lập tức rút điện thoại ra gọi cho Tô Khải.

Trong nhà không phải có một chân lao động miễn phí đó sao? Nếu không dùng đến thì đúng là phí phạm quá.

Một lúc không lâu sau, Tô Khải ngồi xe tắc xi đi đến.

“Vợ…Hoa Tử, em gọi anh tới đây làm gì?”

Anh muốn gọi Diệp Hoa Tử là vợ ơi nhưng đột nhiên nhận được ánh mắt sắc bén kia của cô nên đành phải đổi giọng.

“Im miệng, gọi tôi tổng giám đốc Diệp.”

Diệp Hoa Tử nhìn xung quanh rồi thấp giọng mắng một câu, tiếp đó cô chỉ vào xe hàng kia rồi nói một cách lạnh lùng: “Anh đến phụ giúp bọn họ một tay đi, đưa các thiết bị này vào trong nhà là được, chú ý đừng để va chạm, nếu làm không tốt tôi nhất định sẽ cho anh đẹp mặt.”

Ở trong bệnh viện vẫn chưa có ai biết cô đã kết hôn, tất cả mọi người đều cho là cô đang độc thân.

Mặc dù ngày hôm nay Diệp Hoa Tử đã được một món hời nhưng cô vẫn không chịu cho Tô Khải một chút sắc mặt tốt.

Tô Khải nghe xong gật đầu nói: “Được.”

Tiếp đó anh vén tay áo lên rồi nhanh nhẹn chạy đến phụ giúp những nhân viên kia.

Cách nơi này khoảng ba trăm mét, có một chiếc xe màu đen đang đậu ở ven đường. Vương Lãng ngồi trên ghế sau của xe, cửa kính hơi hạ xuống, anh ta nhìn chăm chú vào bệnh viện Hạnh Lâm.

Cả người anh ta đều suy sụp đi không ít, giống như miếng bánh ngâm nước vậy.

Thư kí Tiểu Trương im lặng ngồi bên cạnh anh ta.

Tiếp đó, hai mắt của Vương Lãng liền trợn tròn lên, vẻ mặt như có nỗi khổ tâm mà không thể nói thành lời.

Đó là bởi vì anh ta nhìn thấy Tô Khải cũng xuất hiện ở đây, hơn nữa anh còn đang làm chân bốc vác cho bệnh viện Hạnh Lâm.

Mới hôm qua thôi, người này còn hạ hai liều thuốc trong cơ thể của anh ta, hại anh ta xém chút nữa đã mất mạng, không những thế lại còn phải nằm viện cả một đêm.

Cho dù những y bác sĩ đó đã dùng hết khả năng nhưng vẫn không thể làm gì được.

Không còn cách nào khác, Vương Lãng đành lựa chọn khuất phục, đứng trước uy thế của Tô Khải, anh ta cảm thấy vô cùng áp lực nên đã nhanh chóng đốc thúc chuyện hợp đồng.

“Vương thiếu gia, anh bị sao vậy, sắc mặt của anh không được tốt cho lắm.”

Thư kí Tiểu Trương tỏ vẻ quan tâm hỏi han.

“Không, không có gì."

Vương Lãng nhàn nhạt đáp lại.

Tiếp đó, anh ta rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Khải: “Tô tiên sinh, chuyện ngày hôm nay anh có cảm thấy hài lòng hay không?”

Một lát sau Tô Khải nhắn lại cho anh ta, nói: “Tạm được.”

“Mong Tô tiên sinh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một con đường sống.”

Vương Lãng lập tức trả lời lại.

Lúc này, anh ta chỉ cảm thấy trong cơ thể mình luôn có giao động muốn tuôn trào, hơn nữa bất kể là thứ gì anh ta đều không thể nuốt trôi.

Nếu như còn tiếp tục nữa thì không khéo dạ dày của anh ta cũng bị lôi ra ngoài mất.

Vương Lãng tin rằng, Tô Khải có thể khiến cho anh ta phải chịu thống khổ như vậy thì cũng sẽ có cách để chữa trị thôi.

“Được, bây giờ anh đang ở đâu?”

“Tôi đang ở gần chỗ của anh, nhưng mà anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cho tổng giám đốc Diệp biết chuyện này.”

“Ừ, hiện tại tôi đang có chút việc, lát nữa nói sau.”

“Được, cảm ơn Tô tiên sinh. Bây giờ tôi sẽ tìm một chỗ để ngồi chờ anh.”

Gương mặt sầm sì của Vương Lãng cuối cùng cũng sáng lên được một ít. Được Tô Khải chấp thuận thì việc cũng đã xong rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp