Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 5: Tổng Giám đốc Diệp, có một hợp đồng cần cô ký tên


1 năm

trướctiếp

Khi nghĩ rằng chỉ không bao lâu nữa thôi, tất cả mọi nỗ lực và tâm huyết của bản thân đều sẽ sụp đổ, trong lòng của Diệp Hoa Tử liền cảm thấy có một sự đau đớn không thể giải thích được.

Điều cô không biết chính là, may mà Tô Khải đã dùng linh lực để bảo vệ tâm mạch cho cô, nếu không, giờ phút này, căn bệnh tim quái ác của cô ắt hẳn sẽ tái phát.

Đột nhiên, Diệp Hoa Tử mở mắt ra, quay đầu chỉ vào Tô Khải, tức giận hét lên: "Tên họ Tô kia, là anh, chính là do cái tên phế vật nhà anh đã phá hỏng chuyện tốt của tôi, xế chiều hôm nay nếu như không phải anh tự tiện gây sự vô cớ, thì có lẽ Vương thiếu gia đã sớm đồng ý ký kết bản hợp đồng đó rồi, chứ nào có phát sinh ra nhiều vấn đề như bây giờ. "

"Cái gì, là tên này, có phải là do tên này đã cố tình gây khó dễ phải không? Hoa Tử, mau mau nói cho mẹ biết, tên này đã làm gì mà lại khiến cho Vương thiếu gia từ chối ký hợp đồng với con?"

Bộ dạng của Cao Phượng Kiều như không thể tin được mọi chuyện, đôi mắt của bà ngay lập tức trở nên sắc bén như dao, nhìn chằm chằm Tô Khải.

Còn Tô Khải thì lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở trong phòng bếp, hai tay anh nắm chặt lại thành quyền, để mặc cho những đầu móng tay sắc nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay cũng vẫn rất hồn nhiên mà không để ý đến sự đau đớn ấy.

Anh là đang cố gắng nhẫn nhịn, nhịn đến cực hạn.

Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ đến bộ dạng đáng thương lúc hôn mê vì lên cơn đau tim của Diệp Hoa Tử, anh lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, không còn cảm giác ngột ngạt và tức giận trong lòng nữa, mà chỉ còn sự thương xót và đau lòng.

Có loại người nào anh chưa từng thấy qua?

Có sóng gió gì anh chưa từng gặp?

Ngay cả khi gặp phải kẻ thù hùng mạnh và đáng sợ nhất anh cũng chưa lần nào gục ngã.

Vậy thì làm sao anh có thể gục ngã trước những người phụ nữ nhà họ Diệp được.

Ngoài ra, khuôn mặt ngây thơ và vẻ đẹp trong sáng không tì vết khi còn bé của Diệp Hoa Tử đã in sâu vào trong trái tim của anh, và mỗi khi nghĩ về nó, một tia ấm áp và hạnh phúc từ tận đáy lòng của anh nhanh chóng phun trào ra.

Lúc này, nhìn dáng vẻ tức giận của Diệp Hoa Tử, trong mắt Tô Khải chỉ có sự dịu dàng và ôn nhu.

Cô gái ngốc nghếch này quan tâm đến bệnh viện Hạnh Lâm nhiều tới nỗi chẳng thèm để ý đến sức khỏe của cơ thể mình.

"Mẹ, mẹ nhìn xem, anh ta vậy mà vẫn còn hả hê cho được, thật là ghê tởm quá mà. Không được, con phải lập tức gọi điện cho ông nội và yêu cầu ly hôn với anh ta. Còn không thể chịu đựng được nữa rồi, con chắc sẽ phát điên lên mất."

Vẻ mặt bình tĩnh của Tô Khải khiến cho Diệp Hoa Tử không thể chịu đựng được nữa, cô nhanh chóng giật lấy điện thoại rồi gọi cho ông nội là Diệp Chính Minh.

Tình trạng khó khăn của bệnh viện khiến cô trở nên tiều tụy, và những rắc rối mà Tô Khải đã gây ra ngày hôm nay lại càng khiến lòng cô tràn đầy tức giận.

Mọi chuyện cứ như thể cuộc hôn nhân này không khác gì một chiếc gông cùm, đè nén cô đến nghẹt thở.

"Tốt lắm, ly hôn với nó, mẹ ủng hộ con. Mau gọi cho ông nội đi."

Trong lòng của Cao Phượng Kiều cũng đầy phẫn nộ.

Bà ngay từ đầu đã chẳng hề muốn đứa con rể cam tâm tình nguyện chịu ở rể này rồi, cũng sớm đã nhìn không ưa mắt, chỉ là bà lại chẳng có cách nào để có thể cự tuyệt mệnh lệnh của người bố già trong nhà mà thôi.

Không có cách nào khác, ai bảo ông ấy là chủ của cả cái gia đình này chứ.

Nếu như hôm nay, đứa con gái bé nhỏ này của bà có thể thành công thoát khỏi tên phế vật này, đó sẽ là một chuyện cực kỳ tốt.

Nghe thấy Diệp Hoa Tử gọi điện cho ông nội, trong ánh mắt của Tô Khải lập tức lóe lên một tia ý cười.

Anh từ chiếc ghế nhỏ đứng lên, bình bình thản thản đi tới bàn ăn, thở dài nói: "Con đói bụng rồi, con ăn cơm trước đây, không đợi hai người nữa."

"Ông nội, con muốn ly hôn với Tô Khải. Con không thể chịu đựng được anh ta nữa rồi. Con sẽ phát điên mất. Con và anh ta không phải người cùng một thế giới. Cầu xin ông nội hãy cho phép con được ly hôn với anh ta."

Vừa có tiếng trả lời điện thoại, Diệp Hoa Tử liền hung hăng trừng mắt nhìn Tô Khải, ngay sau đó lại ù ù cạc cạc nói một hơi thật dài qua điện thoại, cơ hồ còn mang theo tiếng khóc nức nở, căn bản không hề cho ông nội của cô có cơ hội kịp phản ứng lại.

"Con bé ngốc, nói bậy nói bạ cái gì vậy? Con và Tô Khải đã kết hôn từ nhỏ, sao có thể nói ly hôn là ly hôn ngay được? Hơn nữa, Tô Khải lại còn là một người đàn ông tốt như vậy, ở ngoài kia có biết bao cô gái trẻ muốn đuổi theo thằng bé cũng đuổi không kịp. Còn con thì lại đi ngược lại, tuy rằng con đã có thằng bé trong tay nhưng lại không biết quý trọng, muốn ly hôn với thằng bé, ha, thật buồn cười. "

Ở đầu bên kia của điện thoại, tiếng cười của Diệp Chính Minh vang lên.

"Ông ơi, ông quá hồ đồ rồi đó, Tô Khải tốt ở chỗ nào chứ? Ngoại hình nhìn trên nhìn dưới cũng chẳng có chỗ nào đẹp, tài năng tài lẻ gì đó cũng không có. Anh ta tuyệt đối là một người nông dân điển hình chỉ biết cắm đầu ở nhà nấu ăn và dọn dẹp, lại cộng thêm cái mác của một kẻ bất tài suốt ngày chỉ biết ăn bám. Con không biết lý do vì sao mà mắt nhìn của ông bây giờ lại trở nên tồi tệ như vậy, nhưng ông à, ông mà làm như vậy thì sẽ khiến cho đứa cháu gái lớn của ông đau khổ cả đời đó. "

Nói đến đây, đôi mắt xinh đẹp của Diệp Hoa Tử rơi xuống hai hàng lệ chua xót.

“Chà, Hoa Tử, nói thật với con, nếu là yêu cầu khác, ta nhất định sẽ cân nhắc cẩn thận, nhưng còn chuyện ly hôn với Tô Khải thì đừng thương lượng nữa. Được rồi, chuyện này kết thúc tại đây, về sau đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, nếu không…, sẽ bị xử lý theo quy tắc trong gia đình ”.

Diệp Chính Minh nhẹ nhàng nói xong liền cúp điện thoại.

Diệp Hoa Tử tức giận đến mức ném điện thoại lên sô pha, ngã vào lòng mẹ, không kìm được mà chôn mặt vào trong đó rồi khóc lớn.

"Ăn, ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết ăn thôi, cái tên phế vật chết tiệt này."

Cao Phượng Kiều giận dữ nói với Tô Khải đang ở bên trong phòng bếp ngấu nghiến đồ ăn.

Bà phát hiện dường như cái tên Tô Khải này bây giờ đã trở nên không còn chút sợ hãi gì nữa.

Thường ngày khi mọi người trong nhà xuống ăn thì anh sẽ ngồi ăn tạm ở một chỗ nào đó trong bếp, nhưng hôm nay cứ như là anh đã ăn tim gấu mật beo rồi cho nên mới dám ngang nhiên ngồi ăn tại bàn.

Hiện tại con gái của bà đang khóc lóc thảm thương đến cạn cả nước mắt, mà tên này thì tốt rồi, vẫn còn ăn uống bất chấp cho được.

Thực là tức chết người mà.

Bà thực sự không thể hiểu nổi tại sao bố chồng Diệp Chính Minh của mình lại coi trọng anh chàng này và sẵn sàng để cho anh ta làm con rể nhà họ Diệp một cách dễ dàng như vậy.

Với vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành của Diệp Hoa Tử, tùy tiện tìm một thiếu gia nhà tài phiệt hoặc ông chủ giàu có cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Còn với hoàn cảnh hiện tại, con gái của bà thực sự là một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

"Ăn, ăn tiếp đi, tốt nhất là no đến chết luôn đi, cái tên vô dụng này."

Diệp Hoa Tử tức giận nói, rồi tiện tay cầm lấy ví da đập túi bụi vào người Tô Khải.

Tô Khải đưa tay bắt lấy, đặt nhẹ xuống ghế, cười nói: "Con người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì sẽ đói lắm. Hai người nếu như cảm thấy đói bụng rồi thì cũng đến đây ăn đi, trước khi thức ăn bị nguội mất ngon."

"Hứ, chúng tôi không muốn cùng anh ăn cơm, đi thôi, Hoa Tử, Chỉ Nhược, tối nay mẹ sẽ chiêu đãi các con, ba người chúng ta đi đến nhà hàng ăn một bữa tối thật thịnh soạn nào."

Cao Phượng Kiều khinh thường nói với Tô Khải, xong liền quay đầu gọi cô con gái nhỏ đang chơi game trên phòng.

Vì vậy, ba người bọn họ dắt nhau đi ăn tối ở ngoài.

Một đêm không có gì để nói.

Sáng sớm hôm sau, Tô Khải bắt đầu làm bữa sáng cho cả nhà.

Diệp Hoa Tử từ trên lầu hai đi xuống, không thèm nhìn Tô Khải lấy một cái, cô trực tiếp xách túi đi thẳng ra ngoài cửa.

Đôi mắt của cô có chút sưng húp, có vẻ như đêm qua ngủ không ngon.

Cô lái chiếc sedan BMW 3 Series màu trắng về phía bệnh viện Hạnh Lâm nằm trên đường Hương Chương, trong lòng thầm nghĩ có nên đến nhà của Vương Lãng để nói chuyện về việc bàn ký hợp đồng hay không.

Nửa giờ sau, khi đến cửa bệnh viện Hạnh Lâm, cô phát hiện ra một chiếc Land Rover Range Rover quen thuộc đang đậu ở phía trước, và đằng trước của nó chính là một chiếc xe tải lớn màu xanh lam.

"Đây không phải là xe của Vương Lãng sao? Làm sao mới sáng sớm anh ta đã chạy tới đây rồi?"

Diệp Hoa Tử có chút kinh ngạc, vội vàng bước xuống xe.

Ngay lập tức, một người phụ nữ mặc trang phục chức vụ cao cấp màu xanh da trời bước xuống khỏi chiếc xe Land Rover, mỉm cười đi về phía Diệp Hoa Tử, "Xin chào, cô có phải là tổng giám đốc Diệp không?"

"Là tôi, cô là ai?"

Diệp Hoa Tử có chút thấp thỏm, nghĩ Vương Lãng sáng sớm đã tới chặn cửa, không lẽ là vì muốn trả thù cô.

"Tổng giám đốc Diệp, chuyện là như thế này. Tôi là thư ký của Vương thiếu gia, Tiểu Trương, và tôi đã nhận lệnh phải đợi cô ở đây. Bây giờ, mời cô vào bên trong, chúng ta có một hợp đồng cần cô ký tên xác nhận."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp