Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 4: Tên họ Tô kia, anh là một tên phế vật


1 năm

trướctiếp

"Tô Khải, anh cho tôi hỏi một câu, vừa rồi anh gọi điện thoại cho đứa con gái nào vậy?"

Trên đường trở về nhà, Cao Phượng Kiều liếc mắt nhìn Tô Khải và hỏi.

Bà không hề cảm kích một chút nào đối với sự giúp đỡ vừa rồi của Tô Khải.

"Không có gì, đó chỉ là một người bạn của con thôi."

Tô Khải nhanh chóng giải thích.

"Thật vậy sao, vậy mà tôi lại nghe thấy rõ ràng bên trong đó là giọng nói của một cô gái trẻ."

Mặc dù không chắc chắn lắm nhưng Cao Phượng Kiều vẫn muốn hỏi như vậy.

Tô Khải nghe thấy thế thì bất chợt liền cảm thấy căng thẳng, anh thầm nghĩ, người đàn bà này có tai mèo đấy à, nói chuyện nhỏ như vậy mà vẫn còn có thể nghe rõ ràng được sao?

Tuy nhiên, anh vẫn lắc đầu phủ nhận.

Chuyện như vậy, càng phủ nhận càng an toàn.

Càng thẳng thắn quá, thì lại càng khó chịu.

"Hừ, Tô Khải, tôi cảnh cáo anh một lần nữa, tuy rằng anh chỉ là một thằng con rể vô dụng của nhà họ Diệp chúng tôi, nhưng anh tuyệt đối không được phép phản bội lại Hoa Tử, lại càng không được phép làm xấu hổ nhà họ Diệp của chúng tôi. Anh đã biết chưa?"

Cao Phượng Kiều hất mặt nạt người, rồi vung bàn tay mập mạp của mình lên một cách đầy kiêu ngạo.

"Vâng, mẹ không cần quá lo lắng, cho dù mẹ có cho con một trăm lá gan, con cũng không dám làm bậy."

Tô Khải kinh hãi đứng thẳng người.

"Được rồi, đưa túi cho tôi rồi đi làm việc của anh đi. Nhớ nấu thêm một đĩa cá quế và một ít thịt kho tàu cho bữa tối, Chỉ Nhược muốn ăn mấy món đó."

Khi gần tới biệt thự, Cao Phượng Kiều lập tức lệnh cho Tô Khải đi chuẩn bị bữa tối.

Tô Khải vội vội vàng vàng gật đầu.

Tuy nhiên, anh to đầu rồi.

Bởi vì Diệp Chỉ Nhược đã quay trở về.

Nếu như có đoàn làm phim cổ trang nào đó muốn chọn vai công chúa nhỏ ngỗ ngược trong cung để làm diễn viên chính, thì Tô Khải thật sự rất muốn thuyết phục Diệp Chỉ Nhược đăng ký đóng vai này.

Vì đó mới là vai diễn thích hợp nhất với cô em vợ này của anh.

Vừa bước vào cửa, Cao Phượng Kiều đã nhìn xung quanh một vòng, rồi nghi ngờ hỏi: "Hoa Tử đâu, sao tôi không thấy con bé? Hôm nay không phải là ngày nghỉ của con bé sao?"

"Vừa rồi cô ấy có chút không thoải mái nên lên lầu nghỉ ngơi trước rồi ạ."

Tô Khải vừa giải thích vừa nhanh chân lao vào trong phòng bếp.

Kể từ khi anh dọn đến đây ở thì đã bắt đầu phải làm hết tất cả mọi công việc trong nhà thay cho người bảo mẫu ban đầu.

Tuy nhiên, cho dù như vậy, Tô Khải vẫn bằng lòng nguyện ý, cuộc sống bình dị thoải mái như thế này so ra vẫn còn tốt hơn gấp cả vạn lần đối với việc quanh năm suốt tháng anh đều phải đi qua mưa bom bão đạn để chiến đấu.

Tô Khải chuẩn bị món ăn xong thì bưng lên bàn, đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói năng động dễ nghe, "Tôi về rồi đây!"

Đó là em vợ của anh, Diệp Chỉ Nhược.

Ở tuổi hai mươi tám, giọng nói của cô như một con chim vàng anh bay ra khỏi thung lũng, khéo léo và dễ chịu rót vào tai người nghe, các đường nét tinh tế trên cơ thể của cô cũng đẹp như tranh vẽ, quyến rũ câu nhân.

Có điều, đối với vấn đề ăn mặc, anh không dám có nhiều lời khen tặng, bởi vì cô là kiểu em gái có phong cách đặc trưng.

Diệp Chỉ Nhược bỏ túi xách xuống, đi tới bàn ăn nhìn một cái, rồi dùng chiếc mũi xinh xắn cao cao của mình khịt khịt một chút, ngay lập tức, hai hàng lông mày xinh đẹp của cô cau lại, nói "Sao lại ăn mấy món này, tên họ Tô kia, anh có biết làm hay không thế, tại sao không thể nấu mấy món dễ ăn hơn vậy? "

"Đây là món cá quế và thịt kho tàu ưa thích của em mà."

Tô Khải ở một bên chỉ vào hai đĩa thức ăn với đủ màu sắc bắt mắt và mùi hương thơm lừng.

"Hừ, thoạt nhìn thì nó vẫn còn kém xa món cá quế và thịt kho tàu trong các nhà hàng gia đình mà tôi vẫn thường hay đi ăn đó. Còn những món ăn khác, căn bản không hợp khẩu vị của tôi."

Diệp Chỉ Nhược khinh thường liếc nhìn đĩa cá quế rồi quay người đi về phía phòng khách.

"Con ngoan, con hãy chịu khó một chút đi ha? Con xem, con đi làm cả ngày cũng không ăn được bao nhiêu, thân thể bây giờ đã nhỏ gầy đến mức đáng thương thế này. Dù món ăn này có tệ đến đâu thì cũng coi như sạch sẽ hơn thức ăn bên ngoài một chút mà. "

Cao Phượng Kiều nói ngon nói ngọt với cô con gái nhỏ của mình như để làm vui lòng cô, trong ánh mắt của bà toát lên vẻ cưng chiều và xót xa dễ thấy.

Ngay sau đó, bà quay đầu lại, tần nhẫn trừng lớn mắt nhìn Tô Khải.

Muốn trách cũng chỉ có thể đổ thừa rằng những món ăn do Tô Khải làm ra quá bình thường, không thể khơi dậy sự thèm ăn của cô con gái nhỏ bé bỏng của bà.

"Không ăn, không ăn, con đi ăn đùi gà còn ngon hơn ấy, lại còn có thể thả lỏng tinh thần nữa chứ."

Diệp Chỉ Nhược vùng vằng đi về phía phòng máy tính.

"Họ Tô kia, anh nhìn xem anh đã làm ra cái chuyện tốt gì đây này. Có việc nấu mỗi một cái bữa cơm thôi mà cũng làm không được, thật đúng là phế vật."

Nhìn thấy cô con gái nhỏ không nề hà gì chút tình cảm của mình, Cao Phượng Kiều liền trút cơn tức giận của mình lên người Tô Khải.

"Nhưng thưa mẹ, con nấu theo yêu cầu của mẹ mà. Có trách thì chỉ trách do cái miệng của Chỉ Nhược quá kén chọn thôi."

Tô Khải thấp giọng biện giải.

Nhưng những lời kia vừa thốt ra, anh liền cảm thấy hối hận.

Điều này chẳng phải đang đổ thêm dầu vào lửa hay sao?

Quả nhiên, Cao Phượng Kiều lập tức quát to, "Tên họ Tô chết tiệt kia, anh là một tên phế vật vô dụng, đến bữa cơm anh cũng nấu không xong, lại còn quay sang trách móc Chỉ Nhược quá kén chọn nữa à, đã lâu rồi anh không bị ăn đòn có phải không, còn dám ngang nhiên nói xấu con gái yêu trước mặt tôi nữa à?"

Vừa nói, bà vừa nâng lòng bàn tay trắng trẻo và mập mạp của mình lên.

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng từ lầu hai truyền đến, "Ồn ào quá đấy, không thấy phiền phức à?"

Đó là giọng của Diệp Hoa Tử.

"Hừ, con hỏi cái tên họ Tô này đi thì biết, xem xem anh ta đã làm ra loại chuyện gì để khiến cho mẹ phải tức giận như vậy?"

Cao Phượng Kiều quay đầu về phía Diệp Hoa Tử, trầm giọng nói.

"A, đã đến giờ ăn tối rồi à, chết tiệt, con quên mất cuộc hẹn đến khách sạn Hải Đông với người ta rồi. Vương thiếu gia và những người khác chắc chắn đang đợi con ở đó. Tệ thật, đã đến lúc này rồi, sợ rằng con sẽ tới trễ mất."

Diệp Hoa Tử đột nhiên trở nên lo lắng, vội vội vàng vàng cầm túi xách và điện thoại di động, chạy một mạch xuống lầu.

Khi đi qua trước mặt Tô Khải, cô hừ lạnh, nói: "Chuyện lúc trước, đợi khi nào trở về, tôi nhất định sẽ tính sổ với anh."

Cô không rõ lý do tại sao cô lại nằm hôn mê trong phòng ngủ của chính mình.

Nhưng khi đó, cô và Tô Khải là người duy nhất có mặt trong nhà, cho nên chuyện này nhất định phải có liên quan tới Tô Khải.

Từ khi Tô Khải vào Diệp gia làm con rể, cô chưa bao giờ cho anh vào phòng ngủ của mình chứ đừng nói là quan hệ da thịt.

"Đi khách sạn Hải Đông dự tiệc với Vương thiếu gia sao? Đây là một chuyện tốt, con không nên chậm trễ nữa, mau đi đi kẻo muộn giờ."

Cao Phượng Kiều sắc mặt vui mừng, vội vã thúc giục cô.

Bà cũng đã được nghe nói rằng bệnh viện Hạnh Lâm của con gái bà hiện đang cần gấp một lô thiết bị y tế mới, vì thế cho nên bà đã cấp bách dựa vào mối quan hệ của mình để tìm một nhà đầu tư cho con gái, và người đó chính là Vương thiếu gia.

"Hoa Tử, em không thể tới bữa tiệc này được."

Tô Khải lên tiếng nhắc nhở.

"Im miệng!"

"Im miệng!"

Diệp Hoa Tử và Cao Phượng Kiều hai miệng một lời, đồng thanh quát lên với Tô Khải.

Sau đó, điện thoại di động của Diệp Hoa Tử rung lên có tin nhắn.

Cao Phượng Kiều nhìn chằm chằm Tô Khải, lạnh lùng nói: "Hoa Tử đi giao du là vì công việc làm ăn, chứ đâu có như anh, đường đường là một người đàn ông khoẻ mạnh nhưng thực ra lại là một tên bất tài vô dụng, suốt ngày chỉ biết ở nhà ăn đồ làm sẵn, bệnh viện của vợ mình đang gặp khủng hoảng cũng chẳng giúp ích được gì, lại còn không thể nấu nổi một bữa tối đàng hoàng nữa chứ. Nhà họ Diệp chúng tôi tìm được một người con rể như anh khẳng định là khổ tám đời. "

"Hỏng rồi, hỏng rồi..."

Diệp Hoa Tử nhìn thông tin trên điện thoại xong, sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Cao Phượng Kiều ân cần hỏi.

"Vương thiếu gia gửi tin nhắn nói rằng bữa tiệc đã bị hủy. Chẳng lẽ anh ta, anh ta còn ôm mối hận lần trước cho nên mới từ chối không muốn con đến tham gia dự sao. Trời ạ, ngày mai con còn phải đi ký hợp đồng với anh ta nữa chứ, nhưng anh ta lại nhắm vào con như vậy, con sợ rằng bản hợp đồng lần này sẽ thất bại mất. "

Diệp Hoa Tử lo lắng đến mức trên trán đổ ra một lớp mồ hôi chảy ròng ròng.

"Tại sao lại như thế này? Không phải con đã bàn bạc mọi chuyện trước với anh ta rồi sao, Vương thiếu gia tại sao đột nhiên lại đổi ý chứ?"

Cao Phượng Kiều nghi ngờ hỏi.

"Không được, con phải gọi điện thoại xác định lại một lần cho chắc chắn đã."

Diệp Hoa Tử cảm thấy không cam lòng, vội vàng tìm kiếm số điện thoại của Vương Lãng rồi bấm gọi, nhưng cô lại phát hiện đầu dây điện thoại bên kia đã tắt máy.

Lần này cô đã không còn đường lui, thất thần ngồi lại trên ghế sô pha, ném chiếc ví da xuống, cả người vô hồn mất phách dựa trên ghế sô pha, thống khổ nhắm mắt lại.

Cô thực sự không hề muốn bệnh viện Hạnh Lâm do một tay cô cực khổ gầy dựng nên sẽ sụp đổ một cách dễ dàng như vậy.

Tuy Hạnh Lâm chỉ là một bệnh viện nhỏ nhưng đó dù sao cũng là một phen tâm huyết cả đời của cô.

Những thành tựu kinh doanh tự thân của cô sau khi tốt nghiệp đại học giống y như những đứa con của chính bản thân cô vậy, và cô thật sự không thể nào chịu đựng được khi nhìn thấy chúng nó đang dần dần chết đi ngay trước mắt của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp