Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 3: Dì à, dì đi phá giày sao?


1 năm

trướctiếp

Vương Lãng lập tức kinh sợ tột độ.

Cái quái gì vậy chứ? Châm bạc này dài đến tận hai mươi mấy centimet, nếu như bị Tô Khải đâm vào bụng vậy thì anh ta nhất định sẽ mất mạng như chơi.

Anh ta khẩn trương hỏi: "Mày định làm cái gì?"

Vương Lãng cảm thấy tại giây phút này, Tô Khải nào phải đứa con rể bất tài gì của nhà họ Diệp. Anh ta còn không nhịn được mà tưởng tượng ra Tô Khải là một tên đại ác ma đến từ địa ngục, toàn thân anh như tỏa ra khí tức lạnh lùng đáng sợ vô cùng.

"Không làm gì cả!"

Tô Khải lạnh nhạt nói, tiếp đó anh nhẹ nhàng bắt được cánh tay phải của Vương Lãng, tay còn lại thì nhanh chóng phóng cây châm bạc ra, cắm thẳng vào bụng dưới của Vương Lãng.

“Dám có ý đồ xấu xa với vợ của ông đây, tao khẳng định sẽ khiến cho nửa đời sau này của mày trở thành thái giám.”

“A…”

Vương Lãng kêu lên một tiếng đầy thảm thiết, anh ta cảm thấy bụng dưới của mình như bị một cây gậy sắt được nung lửa đến mức nóng chảy cắm thẳng vào khiến cho da thịt nơi đó như bị bỏng rát rồi bong tróc ra từng mảng.

Sau một khoảng thời gian, Vương Lãng như cảm nhận được có thứ gì đó bị phá hủy ở bên trong cơ thể của anh ta, sức lực cả người cũng vì vậy mà bị tiêu hao đi gần hết.

Chuyện này khiến cho mọi cơ quan trên cơ thể của anh ta đều mềm nhũn không có chút sức lực nào, thậm chí muốn nói chuyện cũng khó khăn.

“Ừm, đây là vị thuốc thứ nhất, tiếp theo sẽ là một vị thuốc có dược hiệu mạnh hơn dành cho mày đấy.”

Tô Khải cười hì hì rồi rút ra cây châm bạc trên bụng của Vương Lãng, sau đó lại đâm cây châm bạc xuống phần bụng dưới bên trái của anh ta.

Lần này Vương Lãng không la cũng không hét, bởi vì lần này không đau như lần trước, hơn nữa anh ta cũng chẳng còn hơi sức đâu để mà kêu la.

Vương Lãng chỉ cảm nhận được một cơn buốt lạnh thấu xương từ nơi bụng trái truyền đến, hai bên trái phải của ổ bụng một nóng một lạnh tạo thành cảm giác khác biệt rõ ràng, cảm giác đó thật sự khiến cho Vương Lãng vô cùng khó chịu.

“Được rồi, tên cặn bã nhà mày, cứ từ từ mà hưởng thụ đi.” Tô Khải rút châm bạc ra, anh vỗ vỗ mấy cái lên mặt Vương Lãng, tiếp đó lại lạnh lùng nói với anh ta: “Nhớ cho kỹ vào, những thủ đoạn này đều là sự trừng phạt nhẹ nhất của tao đối với mày ngày hôm nay thôi đấy, đừng có đến dây dưa với vợ của tao thêm nữa, bằng không, tao không những chỉ giết chết mày mà còn giết cả nhà mày. Còn nữa, không được nói với ai chuyện xảy ra ngày hôm nay, bằng không, ừm, tao vẫn sẽ giết cả nhà mày. Còn chuyện hợp đồng kia, mày xem mà làm cho đàng hoàng vào, nhất định phải khiến cho cô ấy hài lòng.”

Xong việc, Tô Khải bước xuống xe, sau đó nghênh ngang rời đi.

Vương Lãng vừa định mở miệng mắng người lại phát hiện bản thân không thể nào phát ra bất kì âm thanh nào.

Vương Lãng nghỉ ngơi một hồi lâu mới cảm thấy cơ thể tốt lên một chút.

Anh ta thử xê dịch cơ thể nhưng mới được một giây đã phải cau chặt mày lại, trên gương mặt của anh ta tràn đầy sự thống khổ.

Bụng dưới của anh ta đau đớn dữ dội, tựa như bị đâm cho một dao vậy.

Hơn nữa, còn có thứ gì đó ngo ngoe rục rịch trong người như đang muốn trào lên ở bên dưới.

Vương Lãng cưỡng chế dùng sức kẹp chặt hai chân lại nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được thứ kia trào ra.

Phụt…

Trong xe ngay lập tức bốc đầy mùi hôi thối, suýt chút nữa đã khiến cho anh ta ngất đi, mà thân dưới cùng với ghế ngồi của anh ta lúc này cũng đã là một mảnh hỗn độn kinh khủng.

Ngay sau đó, lại một lần nữa, phụt…

Vương Lãng bị cảnh tượng này dọa cho sợ hãi tột độ, hai tay run rẩy vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho 120 để cầu cứu.

….

Sau khi Tô Khải xuống xe, anh liền nhanh chân trở về nhà.

Lúc này, điện thoại của anh lại đột nhiên vang lên. Tô Khải rút điện thoại ra xem, biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên kì quái hơn một chút.

“Có chuyện gì vậy lão Hổ.”

“Lão đại, anh chẳng lẽ không nhớ tôi à?”

Một giọng nam sang sảng vang lên ở đầu dây bên kia của điện thoại.

“Biến đi, ông đây giới tính bình thường.”

Tô Khải cười mắng, tiếp đó anh tiện tay rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa ngậm lên miệng, động tác nhanh nhẹn lưu loát, mười phần thoải mái.

“Được rồi, lão đại, tôi nói này, anh đường đường là một Long Vương cao quý uy nghiêm, là đại đế dong binh nổi tiếng nhất toàn cầu, vậy mà lại lưu lạc đến một gia tộc nhỏ như Diệp gia để làm con rể, nếu như loại chuyện này bị truyền ra bên ngoài thì không biết sẽ có bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn kinh ngạc đến rớt cả hàm đây.”

"Xuỵt, cậu không nhỏ giọng một chút được à?”

Tô Khải cẩn thận nhìn ngó xung quanh, anh không vui nói: “Tôi nói này lão Hổ, cậu có thôi đi không hả? Không phải tôi đã nói với cậu từ trước rồi sao, sau khi về nước, tôi chỉ là một người bình thường thôi, mấy người không cần phải liên lạc với tôi nữa. Hơn nữa ông đây nguyện ý làm con rể của Diệp gia đấy.”

“Thật xin lỗi lão đại, em cũng không còn cách nào hết, mấy tháng này anh đột nhiên biến mất, bọn người Thanh Sư cùng Hắc Báo đều tìm anh đến phát điên luôn rồi, kẻ nào kẻ nấy đều nhao nhao lên đòi tôi phải khuyên anh trở về cho bằng được để quản lý mọi việc ở Chiến Long. Huống hồ gì còn có Ngải Lệ Toa cũng rất nhớ anh, đến nỗi cơm cũng không ăn nổi, cả người bây giờ đều gầy rạc cả đi. Nếu không có tôi ngày ngày khuyên nhủ cô ấy, nói không chừng cô ấy đã sớm chạy đến Trung Quốc để tìm anh từ lâu rồi.”

Lão Hổ ở bên kia đầu dây nghiêm túc nói với Tô Khải.

Ngay sau đó có một giọng nói khác vang lên trong điện thoại, giọng nữ khàn khàn truyền đến từ đầu kia: “Lão đại, tôi nhớ anh lắm, anh mau chóng trở về đi được không?”

“Này, Ngải Lệ Toa, bây giờ tôi đã kết hôn rồi, không thể nào trở về được nữa đâu. Cô tự mình chăm sóc bản thân cho thật tốt đi, không cần thương tâm như vậy nữa đâu, ngoan, nghe lời tôi.”

Tô Khải im lặng than thở. Nếu như anh biết trước Ngải Lệ Toa đang ở cùng với lão Hổ thì anh nhất định sẽ không nhận cuộc điện thoại này đâu.

Đối với những chiến hữu từng vào sinh ra tử với anh, anh chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với bọn họ mà thôi.

Ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng thét phẫn nộ quen thuộc vang lên từ sau lưng Tô Khải: “Tô Khải, cái tên lười này, vậy mà lại dám chạy ra ngoài tản bộ như vậy, còn không mau quay về làm việc đi.”

Tô Khải nghe vậy liền giật nảy mình, sau đó anh nhanh chóng nói với người ở đầu dây bên kia: “Tôi cúp máy trước đây.”

Tô Khải quay đầu lại nhìn. Đó là một người đàn bà khá mũm mĩm, trên người mặc chiếc áo màu đỏ rất bắt mắt, bà ta đang quay về phía anh mà trợn mắt quát lớn.

Người đàn bà mập mạp này không ai khác mà chính là mẹ vợ của Tô Khải, Cao Phượng Kiều.

Lúc trẻ, Cao Phượng Kiều cũng là một đại mỹ nhân được người người công nhận, chỉ là bà ấy không giữ được cái miệng của mình nên vòng eo cũng tăng lên nhanh chóng. Nếu chỉ dựa vào hình dáng ngũ quan mà nói thì bà ấy vẫn còn rất xinh đẹp nhưng bởi vì lớp trang điểm trên gương mặt quá dày nên gương mặt vốn có nét hài hòa, nhu thuận nay lại trở nên có phần dung tục.

Ngay khi thấy Cao Phượng Kiều, Tô Khải đã trưng ra vẻ mặt tươi cười niềm nở, anh tỏ ý lấy lòng nói: “Mẹ à, mẹ mới từ quảng trường về ạ? Mẹ có mệt hay không? Để con xách đồ cho mẹ nhé?”

“Ừm, sao mà trên người mẹ còn có mùi khét khét nữa vậy? Có phải mẹ lại ăn thứ gì đó ở bên ngoài nữa có đúng không?”

Cao Phượng Kiều nhìn chằm chằm vào điếu thuốc còn chưa cháy hết trên tay của Tô Khải, bà nghi ngờ hỏi: “Anh hút thuốc à?”

“A, không phải, là người khác đưa cho con, con không có hút thuốc.”

Tô Khải vội vàng trả lời, sau đó ném điếu thuốc đang cháy dở vào thùng rác.

“Cao Phượng Kiều, đây chính là con rể của Diệp gia các người đấy à? Dáng dấp của cậu ta cũng được quá đấy chứ nhỉ, chẳng trách có thể làm con rể của nhà bà. Nhìn xem, thân thể rắn chắc này chắc cũng là một binh lính đấy?”

Một người phụ nữ khác có dáng người gầy nhỏ đứng ở sau lưng của Cao Phượng Kiều vừa cười vừa lên tiếng, nói.

Mặc dù người phụ nữ nọ cười nói vui vẻ nhưng trong giọng nói lại toát lên ý khinh thường cùng mỉa mai không thể che giấu.

Người phụ nữ ấy thấy quần áo trên người của Tô Khải toàn bộ cộng lại cũng không quá ba trăm tệ nên mới tưởng rằng anh là người xuất thân từ nông thôn mới đến thành phố không lâu.

“Vương Mẫn, con rể nhà chúng tôi có thế nào thì cũng là chuyện riêng của gia đình tôi, còn chưa đến lượt bà đứng đây chỉ trỏ nói lời khó nghe.”

Cao Phượng Kiều không khoan nhượng mà lạnh giọng phản bác.

Tình cảnh lúc này rất rõ ràng, hai người phụ nữ này đang âm thầm đấu khẩu với nhau.

“Đó là lẽ đương nhiên. Nhưng mà, nhìn bộ dạng người con rể này của bà cũng có mấy phần tuấn tú đấy, nói không chừng bà Cao đây cũng còn thấy thích nữa là, hahaha…”

Người phụ nữ gầy nhỏ kia nói chuyện rất chướng tai, lúc này bà ta còn không chút kiêng nể gì mà cười thành tiếng lớn.

“Bà…”

Cao Phượng Kiều tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng cả lên, thịt mỡ cả người đều phát run lên, nhưng bà ấp úng cả nửa ngày trời cũng vẫn không thể tìm ra được từ nào để phản bác lại.

Làm sao mà bà lại không nghe ra người đàn bà Vương Mẫn này đang cười nhạo bà trâu già muốn gặm cỏ non mà lại không được gặm cơ chứ?

Lúc này, Tô Khải vốn chỉ ngoan ngoãn đứng yên ở một bên lại đột nhiên lên tiếng nói chuyện với Vương Mẫn: “Dì à, dì tính đi phá giày* sao?”

Nụ cười hả hê của Vương Mẫn đột ngột ngưng lại, bà ta lạnh lùng nói: “Cái gì, tên tiểu tử này, dám mắng tôi là người phụ nữ buông thả sao?”

“Tôi không có mắng dì là người phụ nữ buông thả, tôi nói là dì phá giày đó, dì không nghe rõ sao?”

Tô Khải cười nhẹ chỉ vào trên chân của Vương Mẫn, nụ cười của anh nhẹ đến nỗi tựa như không cười vậy.

Vương Mẫn thấy vậy liền cúi đầu nhìn xuống, thì ra giày của bà ta đúng là đã bị thủng một lỗ.

Bà ta thở ra một hơi, nhưng lại thấy có mấy ánh mắt đổ về phía mình mang theo ý dò xét rõ ràng, liền cảm thấy chuyện này có chút gì đó không đúng.

Đột nhiên, Vương Mẫn như hiểu ra chuyện gì, bà ta đứng bật dậy. Tên con rể của Diệp gia này vậy mà lại dám mượn chuyện giày của bà ta bị hỏng để ngầm mắng bà ta là người phụ nữ lăng loàn buông thả, chọc cho bà ta nổi giận đùng đùng.

Vương Mẫn tức giận quay lại tìm Tô Khải cùng Cao Phượng Kiều nói lí nhưng lại phát hiện hai mẹ con bọn họ đã rời đi từ bao giờ, đến cái bóng cũng chẳng còn.

“Mày mới buông thả lăng loàn, cả nhà mày đều buông thả lăng loàn như nhau hết. Tao chúc cho bệnh viện Hạnh Lâm nhà mày sớm ngày phải đóng cửa, hừ.”

Vương Mẫn mắng mỏ mấy câu trong lòng, sau đó bà ta hậm hực dậm chân rời đi.

*Giải thích đoạn đối thoại vừa rồi của Tô Khải và Vương Mẫn.

Trong tiếng Trung có hiện tượng đồng âm nhưng khác nghĩa. Tô Khải nói Vương Mẫn ‘phá giày’, trong tiếng Trung đọc là ‘pò xié’ và từ này còn có nghĩa khác là ám chỉ người phụ nữ lăng loàn, sống buông thả. Tô Khải đã mượn hiện tượng đồng âm này để mắng Vương Mẫn đó ạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp