Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 2: Ông đây đến để đánh mi.


1 năm

trướctiếp

Tô Khải nhìn bóng lưng của hai người Vương Lãng và Diệp Hoa Tử biến mất ở ngoài cửa, trên mặt anh nổi lên vẻ đắc ý, sau đó liền thuận tay ném bó hoa tươi được đặt trên bàn trà vào thùng rác.

Đến khi Diệp Hoa Tử trở về, những bụi đất cùng vết bẩn trên ghế sa lon đã được anh dọn dẹp sạch sẽ, Tô Khải còn đang chuẩn bị đi vào phòng bếp để đổ rác.

Ngay lúc này, tiếng quát chói tai lập tức vang lên phía sau lưng anh: “Tô Khải, anh đứng lại đó cho tôi.”

“Có chuyện gì?”

Tô Khải quay đầu lại nói, gương mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Ha, tên họ Tô kia, tôi hỏi anh, tại sao anh lại muốn nhằm vào Vương thiếu gia vậy hả? Anh đừng nói với tôi là anh không cố ý, tôi không muốn đứng đây nghe anh giảo biện thêm đâu, rốt cuộc thì anh đang âm mưu chuyện gì?”

Diệp Hoa Tử tức đến mức thở hồng hộc, cô hung dữ chất vấn anh.

Bởi vì kích động đến nỗi thở gấp nên chỗ đồi núi đầy đặn kia của cô cũng nhấp nhô lên giống như gợn sóng thủy triều, chập chùng lên xuống.

“Anh ta là người xấu, còn mang ý đồ xấu xa với em nữa, anh nhìn không nổi.”

Tô Khải trả lời cô không chút giấu diếm.

“Anh ta là người như thế nào tôi còn hiểu rõ hơn anh đó. Hơn nữa, anh làm như vậy là đang hại tôi chứ không phải giúp tôi đâu, biết chưa? Nếu như hôm nay anh ta ghi hận trong lòng, dẫn đến tôi không thuận lợi ký được bản hợp đồng này nữa thì bệnh viện Hạnh Lâm của tôi có nguy cơ phải đóng cửa. Anh đó, thành sự không có, bại sự có thừa, thật khiến cho tôi tức chết mà.”

Diệp Hoa Tử đang lúc tức giận, gương mặt vốn xinh đẹp hồng hào của cô lúc này cũng đã trở nên trắng bệch, ngay cả hô hấp cũng không đều.

“Ha, em đừng xem anh là kẻ điếc, vừa rồi những gì anh ta nói với em, một chữ anh cũng nghe không thiếu, anh làm như vậy tất cả đều là để em không phải nhảy vào hố lửa do anh ta đã bày sẵn mà thôi.”

Tô Khải phản bác lại Diệp Hoa Tử không chút khách khí.

Loại người gì vậy chứ? Không chỉ mặt dày mày dạn đến tận cửa nhà anh tỏ tình mà còn châm ngòi li gián, cố ý muốn anh và Diệp Hoa Tử li hôn nữa chứ. Loại người cặn bã đến mức như vậy, anh còn không được phép tức giận nổi đóa với anh ta nữa à?

Coi anh đây là quả hồng mềm dễ bóp chắc?

“Anh nghe được hết thì có làm sao? Chuyện của tôi không liên quan gì đến anh hết, anh bớt nhúng tay vào chuyện này đi giùm tôi, cứ yên phận hoàn thành tốt công việc của anh là được rồi. Anh ngày nào cũng ăn đồ của tôi, uống đồ của tôi, hiện tại lại còn muốn gây thêm phiền toái cho tôi nữa, nếu như không phải bởi vì nể mặt ông nội thì tôi đã đuổi anh ra khỏi cửa từ sớm rồi. Cũng may vừa rồi tôi không ngừng giảng hòa với Vương thiếu gia nên anh ta mới chịu bỏ qua cho anh lần này. Bữa tiệc đêm nay tôi nhất định phải tìm cách xin lỗi Vương thiếu gia cho thật tốt. Chỉ cần ký kết được bản hợp đồng này, bệnh viện Hạnh Lâm có khả năng có thể thịnh vượng trở lại, nhưng nếu như không thành công thì tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu.”

Diệp Hoa Tử hít sâu một hơi, lúc cô xoay người liền cảm nhận được một cơn đau đớn trào lên, cô vội vàng dùng tay ôm lấy trước ngực. Lúc cô nhìn thấy Tô Khải vẫn còn đứng im tại chỗ liền cho anh một ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép rồi nói: “Phế vật, anh còn không mau đi làm việc đi, còn đứng đó làm gì nữa hả?”

“Bữa tiệc tối nay em tuyệt đối không thể đi.”

Tô Khải lên tiếng nhắc nhở.

“Chuyện này không liên quan đến anh.”

Diệp Hoa Tử cả giận đáp.

Sau đó, mồ hôi lạnh đổ ra từ khắp người cô, trước mắt cô biến thành một màu đen, trái tim đau đớn vô cùng khiến cho cơ thể của cô mềm nhũn không còn chút sức lực nào, ý thức của cô cũng dần dần biến mất.

Trong lúc mơ hồ, dừng như Diệp Hoa Tử cảm nhận được Tô Khải đang ôm cô vào lòng, anh còn nói cái gì đó với cô nữa. Cô không nghe rõ anh đang nói gì nhưng từ sâu trong tiềm thức, cô muốn đẩy Tô Khải ra, cô lẩm bẩm nói: “Không được đụng vào tôi…”

Giây tiếp theo, Diệp Hoa Tử hoàn toàn chìm vào hôn mê.

Tô Khải nhẹ nhàng ôm Diệp Hoa Tử lên, anh dùng giọng nói mang theo sự cưng chiều vô hạn mà thủ thỉ: “Đồ ngốc này, đã là lúc nào rồi mà vẫn muốn đuổi anh đi, anh đi rồi thì em phải làm sao bây giờ. Căn bệnh tim này có thể giết chết em đấy biết không hả, nếu như anh không ở bên cạnh em có lẽ em đã chết từ tám trăm năm trước rồi.”

Anh ôm Diệp Hoa Tử lên phòng ngủ chính ở lầu hai, sau đó tay chân nhẹ nhàng đặt cô nằm nghiêng trên giường, tiếp theo liền ngưng thần vận khí, hai tay anh đặt trước ngực, không khí không ngừng lưu động xung quanh.

Một giây sau, một khung cảnh quái dị xuất hiện bên trong căn phòng. Một luồng sức mạnh màu tím hình thành giữa hai tay của Tô Khải, nó có hình dáng như một đám mây sau đó luồng sức mạnh ấy nhanh chóng thâm nhập vào bên trong cơ thể yếu ớt của Diệp Hoa Tử.

Mặc dù nơi cao ngất ấy của Diệp Hoa Tử rất hùng vĩ, lúc này cô nằm nghiêng lại càng khiến cho chúng trở nên thêm mê hoặc hơn nữa, nhưng Tô Khải vẫn chẳng mảy may dao động. Anh dùng ý niệm mạnh mẽ của mình, yên tĩnh khống chế Long Huyền Nguyên Lực, chậm rãi khơi thông lồng ngực của Diệp Hoa Tử.

Vừa rồi, khi anh nhìn xuyên qua cơ thể của cô đã phát hiện ra tại nơi trái tim của Diệp Hoa Tử có tụ máu ngưng đọng ở đó nên mới dẫn đến bị tắc nghẽn cơ tim.

Chuyện này có chút liên quan tới việc Diệp Hoa Tử tức giận dẫn đến kích động quá mức vừa rồi. Khi kích động, mạch máu trong cơ thể sẽ co lại khiến cho máu bị ứ đọng ở một chỗ.

Qua một hồi, sắc mặt trắng bệch của Diệp Hoa Tử đã dần dần trở lại như bình thường, hồng nhuận xinh đẹp, hô hấp của cô cũng từ từ đều đặn hơn.

Tô Khải dịu dàng nhìn hàng mi dày dặn như chiếc quạt xếp của cô, trên đó còn vương lại một ít nước mắt. Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lấy đi giọt nước mắt thuần khiết của cô, gương mặt lộ ra nụ cười ôn nhu mà nói rằng: “Em còn huênh hoang nói mình là một bác sĩ vô cùng lợi hại nữa đi, đến cả bệnh tim của mình cũng không chữa khỏi được, khoe khoang cái gì chứ? Cũng không thể trách được em, trời sinh trái tim của em đã bị thiếu đi một phần, trong khoảng thời gian này đã phát bệnh đến mấy lần, nếu không có anh kịp thời dùng Long Huyền Nguyên Lực để bảo vệ tâm mạch thì sợ là cái mạng nhỏ này của em cũng đã sớm đi tong từ lâu rồi. Xem ra nhất định phải mau chóng tìm được linh chi ngàn năm, nếu còn chậm trễ thêm nữa, chỗ bị thiếu ở nơi trái tim của em khẳng định sẽ không bao giờ có thể khôi phục lại được như lúc ban đầu được nữa.”

“Còn tên rác rưởi kia…hừ…”

Tô Khải nâng tay điểm nhẹ một cái lên sau gáy của Diệp Hoa Tử khiến cho cô tức khắc rơi vào giấc ngủ say.

Nhưng mà cũng chính vào lúc này, thân người của anh khẽ động, cả người toát lên vẻ quỷ dị, từ tốn đi ra khỏi phòng ngủ, tiếp đó anh đã thình lình xuất hiện ở đại sảnh của lầu một.

Tô Khải nhẹ nhàng ra khỏi cửa lớn, sau đó thần không biết quỷ không hay mà biến mất ở bên ngoài.

Trên đường lớn bên ngoài tiểu khu, Vương Lãng đang ngồi trên một chiếc Land Rover Range Rover. Anh ta cởi chiếc áo sơ mi được thiết kế thủ công ra sau đó thay bằng một chiếc áo sơ mi khác, phun thêm chút nước hoa cao cấp của Anh. Làm xong việc, Vương Lãng cười lạnh, nói: “Diệp Hoa Tử ơi Diệp Hoa Tử, may mắn là hôm nay người chồng thân yêu của cô đã giúp tôi có cơ hội chỉnh cô một trận. Chờ xem đêm nay tôi sẽ xử lí cô trên giường của quán bar lớn nhất thành phố Đông Hải này như thế nào. Tôi nhất định sẽ khiến cho cô không thể xuống giường vào sáng mai. Còn cái bản hợp đồng kia, ha ha ha, vẫn nên kí một phần hợp đồng khác đi thôi, hợp đồng chuyển nhượng bệnh viện Hạnh Lâm với giá thấp sang cho tôi, đây mới là hợp đồng mà tôi muốn kí.”

Anh ta đã ngấp nghé sắc đẹp của Diệp Hoa Tử từ lâu, lại càng muốn chiếm được bệnh viện Hạnh Lâm do một tay Diệp Hoa Tử gây dựng nên.

Những nguy cơ mà bệnh viện Hạnh Lâm phải đổi mặt ngày hôm nay đều do một tay Vương Lãng thúc đẩy mà thành, mục đích đương nhiên chỉ có một, đó là khiến cho đại mỹ nhân như Diệp Hoa Tử phải khuất phục trước anh ta.

Bất kể là mỹ nhân hay thế giới này, anh ta đều muốn hết.

Đột nhiên bên ngoài cửa xe vang lên tiếng cùm cụp, theo đó là một bóng đen nhanh như ma quỷ, thoáng chốc đã tiến vào vị trí lái xe.

Vương Lãng thấy vậy cũng kinh hoàng một phen, sau đó anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không biết còn tưởng ai, đến khi biết rồi anh ta liền vô cùng tức giận, quát lớn: “Thì ra là tên tiểu tử này, nhanh cút xuống xe của tôi.”

Người này không phải ai xa lạ mà chính là Tô Khải.

“Đừng vội, tôi có mấy lời muốn nói với anh.”

Tô Khải cười híp mắt nói.

“Tôi không có gì để nói với cậu hết, cút xuống cho tôi, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”

Vương Lãng ra chiều uy hiếp, nói.

Chẳng biết tại sao nhưng khi vừa thấy Tô Khải, Vương Lãng liền cảm thấy bản thân mình như đang cận kề nguy hiểm vậy.

“Tên cặn bã, mày cho rằng ông đây thật sự có chuyện muốn nói với mày sao. Ông đây muốn dạy dỗ mày một trận đấy.”

Sắc mặt Tô Khải lạnh lẽo hệt như sương, bàn tay anh vung lên, một bạt tai nhanh nhưng tia chớp hạ xuống trên gương mặt của Vương Lãng.

Cái bạt tai này dùng rất nhiều sức lực, vừa mới đánh thôi đã khiến cho cả một bên gương mặt của Vương Lãng sưng đỏ cả lên.

Nhưng vẫn còn may là Tô Khải chưa dùng đến Long Huyền Nguyên Lực, nếu không thì cái đầu này của Vương Lãng đã bị đánh thành dưa dập luôn rồi.

Bị đánh một bạt tai đau đớn như vậy, Vương Lãng phì phì nhổ ra một đống máu lẫn lộn cùng với một vài chiếc răng, hai tay anh ta nắm chặt thành quyền vì tức giận, thét lên ầm ĩ: “Tên khốn này, mày dám đánh tao, ông đây muốn mày phải chết, ông đây chẳng những muốn mày phải chết mà còn muốn chơi cả con vợ của mày nữa, sau đó sẽ gọi người đến luân phiên…”

“Cái gì vậy, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn già đầu cứng cổ cứng miệng được nữa à, nhưng mà trước khi khiến cho mày đi chầu Diêm Vương, tao sẽ khiến cho mày được trải nghiệm một ít thủ đoạn của tao.”

Tô Khải vừa nói vừa cười nhưng ánh mắt của anh lại lộ ra từng luồng sát khí ghê rợn.

Tiếp đó, một cây châm bạc vừa thô vừa dài xuất hiện trên tay của anh, sau đấy, cây châm bạc thẳng tắp nhanh chóng được đưa đến trước mắt của tên Vương Lãng khốn nạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp