Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 15: Đường Tử Quân có được một cuộc sống mới


1 năm

trướctiếp

“A, tôi hiểu rồi, chẳng lẽ là do anh Tô đó sở hữu một kỹ năng đặc biệt, đó là mượn cái tát để chữa bệnh liệt cơ mặt cho ông chủ sao.”

Người vệ sĩ thấp hơn đột nhiên tỉnh ngộ.

“A Thông, cậu quả không hổ danh là một cái đầu thông minh đó.”

Đường Tử Quân tỏ vẻ khen ngợi.

Sau đó, ông ta vừa cười vừa mắng đùa tên vệ sĩ cao to đứng bên cạnh: “Không giống A Cương, chỉ toàn dựa vào trực giác, thường xuyên dùng bạo lực để giải quyết toàn bộ vấn đề. Về điểm này, A cương cần phải học tập nhiều ở A Thông đấy.”

Người vệ sĩ cao to gãi gãi đầu cười ngây ngô hắc hắc mấy tiếng, dáng vẻ trông có vẻ như đã hiểu rồi.

Sau đó, Đường Tử Quân lại phân tích: “Chắc hẳn các cậu sẽ không biết lý do tại sao mà anh Tô lại muốn tôi vào phòng trị liệu đó nhỉ. Bởi vì anh ấy không muốn bị hai người quấy rầy. Lúc đó, cái đầu tiên anh ta tát tôi, tôi cũng vô cùng tức giận, thậm chí trong lòng còn muốn giết anh ta nữa kìa. Nhưng thật kỳ lạ là, cái tát này đánh vào mặt tôi lại không hề có cảm giác đau đớn.

Nhưng anh Tô căn bản cũng không đợi tôi phản ứng lại, liên tục tát lên mặt tôi, đánh liên tiếp mấy cái liền khiến tôi chảy cả máu, và từ từ tôi cũng cảm nhận được gương mặt của mình có hơi đau. Nhưng khi đó, gương mặt đã có cảm giác đau, càng chứng minh rằng các dây thần kinh và các cơ trên mặt của tôi đều đang dần dần được hồi phục lại.

Vì thế cho nên, không thể không nói, anh chàng tên Tô Khải đó quả đúng là một người kỳ lạ. Dĩ nhiên, tôi cũng chưa từng nghe đến việc sử dụng cách này để chữa chứng liệt cơ mặt của mình bao giờ cả.

Mà như thế thôi thì vẫn chưa đủ đâu, điều khiến cho tôi cảm thấy khó tin vô cùng, đó chính là sau khi được anh Tô xoa bóp một lúc xong, mỗi lần anh ấy ấn vào các cơ trên cơ thể, mọi cảm giác khó chịu trước đây của tôi đều nhanh chóng biến mất, dường như tất cả những chất bẩn trong người đều như biến thành từng giọt máu đen rồi chảy ra ngoài cơ thể vậy.

Các cậu phải biết rằng, tôi là người mắc ba thứ bệnh về tim mạch và mạch máu não. Nhưng những sự khó chịu đó, thực sự đã biến mất ngay lúc ấy.

Và điều kinh ngạc lớn hơn còn ở phía sau nữa cơ, đó chính là dường như tôi còn có thể cảm nhận được cả hơi thở, chính là ở vùng đan điền dưới cái rốn của mình, tôi thực sự có thể cảm nhận được hơi thở của nó.”

“Hơi thở, sao có thể như vậy được chứ?”

Người vệ sĩ thấp hơn trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, lẽ nào anh Tô đánh ông, xong rồi còn đánh thức cả nội lực của võ công trong cơ thể ông sao?”

Người vệ sĩ cao to cũng tò mò hỏi.

Bọn họ đều là người luyện võ, đương nhiên bọn họ có thể hiểu được ý nghĩa của hơi thở mà Đường Tử Quân vừa nhắc tới là như thế nào, đó chính là chân khí đặc biệt chỉ có thể có được bằng cách luyện tập võ công đến một trình độ nhất định nào đó, và người bình thường thì hay gọi đó là khí mạch lưu thông bên trong cơ thể con người.

“Đúng vậy đấy, A Thông, A Cương, tôi vẫn chưa nói cho hai người biết một chuyện này. Lúc trước tôi cũng từng học qua võ công, học được mấy năm, cũng được coi như có chút thành tựu, sau đó bởi vì một vài nguyên nhân, dường như vùng đan điền của tôi đã bị chặn lại, kinh mạch cũng vì đó mà bị tắc nghẽn. Nhưng lúc đó tôi cũng không để ý nhiều lắm, chỉ chuyên tâm học cách kinh doanh. Không ngờ, ngày hôm nay dường như tôi lại tìm được sự tươi mới của một thời học võ. Cho nên, tôi rất cảm ơn anh Tô đã cho tôi sinh mạng thứ hai. Dù tôi đã trả hai triệu tệ cho cậu ấy, nhưng thực ra tôi vẫn còn nợ cậu Tô rất nhiều. Cho dù có phải bỏ ra 20 triệu tệ cũng đáng.”

Đường Tử Quân vui sướng nói.

Lần này xem như ông ta đã hoá giải được một rắc rối lớn, chẳng những gương mặt bị tê liệt đã được chữa khỏi, mà còn lấy lại được một chút chân khí võ đạo, điều này cứ giống như cánh cửa võ đạo lại đang mở ra một lần nữa trước mặt của ông ta vậy.

“Chúc mừng ông chủ có được một cuộc sống mới.”

Hai gã vệ sĩ đồng thanh nói.

“Ừm, cùng vui cùng vui.”

Đường Tử Quân vô cùng phấn chấn, trong ánh mắt hiện rõ lên vẻ háo hức và sự kiên định quyết tâm.

...

Trong một phòng bệnh sang trọng của bệnh viện Hoa Uy, có hai bệnh nhân đang nằm thẳng cẳng ở đó, một người là Dương Nhạc Sơn, một người khác chính là Hoa Uy.

Hai giờ trước, ông ta lái xe từ bệnh viện Hạnh Lâm đến Bệnh viện Hoa Uy, không ngờ, khi vừa mới đi được hai trăm mét, rầm một tiếng, đầu xe đâm thẳng vào cột điện bên phải, cú va chạm mạnh khiến cho cả hai suýt chút nữa đã bị văng ra ngoài.

Sau đó, cả hai người đều rơi vào trạng thái hôn mê.

May mà có túi khí bảo vệ hai người, nếu không......hậu quả khó lường được.

Nhưng tay với mặt vẫn bị thương một chút.

Mà có vẻ như Dương Nhạc Sơn là người bị nặng hơn, não bị chấn động mạnh, phải ở lại bệnh viện quan sát trong một thời gian.

Lúc này, Hoa Uy mới nhớ tới lời Tô Khải từng nói với ông ta, đó là trong ba ngày tới, ông ta khẳng định sẽ có đại họa liên quan đến tính mạng.

Nhưng còn chưa được ba tiếng đồng hồ, ông ta đã ngay lập tức xảy ra tai nạn.

Tên con rể nhà họ Diệp này đúng là miệng quạ đen mà.

Hoa Uy thầm mắng.

Ông ta không tin Tô Khải biết xem bói đâu.

Chắc chỉ trùng hợp nói trúng thôi.

Lúc này, một người thân cận của ông ta đi tới gõ cửa, nói với Hoa Uy: “Ông chủ, công ty bảo hiểm vừa đến gặp nhân viên, nói đã điều tra ra nguyên nhân của vụ tai nạn này, chính là chiếc lốp xe đằng trước bên phải của chiếc xe BMW bị nổ. Mà nguyên nhân gây nổ lốp là do một con ốc nhỏ gây ra.”

“Ốc vít, sao có thể chứ, chiếc xe này của tôi mới thay lốp không lâu, sao lại có ốc vít ở đó được?”

Hoa Uy nghi ngờ nói.

“Nhưng phía bên kia nói chắc chắn là do ốc vít ghim vào lốp xe, còn gửi cả ảnh chụp làm chứng cứ nữa.”

Người này mở ảnh chụp trên điện thoại ra rồi đưa cho Hoa Uy xem.

Đúng là có một lỗ rách ở lốp xe bên phải của chiếc xe BMW mới của ông ta, còn có một con ốc vẫn ghim chặt trên đó.

Nhìn tấm hình này, Hoa Uy tức giận quát:” Đây nhất định là có người cố tình làm, nếu nó bị thủng trên đường đi, thì nó phải ghim vào mặt dưới của lốp chứ không phải ở bên cạnh như này. Hơn nữa, chỗ thủng xa chỗ giữa bánh xe như vậy, gần như gần vành bánh xe, cho nên chỉ có thể là do ai đó cố tình gây ra. Chắc chắn có ai đó muốn hại tôi.”

Nói đến đây, ông ta tức giận đến nỗi thở dốc một hồi.

Ông ta không đau lòng vì chiếc xe yêu quý bị đâm hỏng, mà tức vì có người dám giở trò hãm hại mình.

Ông ta thề rằng nhất định phải tìm ra tên đó bằng mọi cách.

Người kia thấy Hoa Uy đang vô cùng tức giận, liền run sợ đến nỗi không dám thở mạnh.

Sau khi nguôi ngoai cơn giận, Hoa Uy trầm giọng bảo người kia đi ra ngoài, sau đó ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm: “Cái quái gì vậy, rốt cuộc là ai muốn hại mình chứ? Nếu như bị tôi điều tra ra, tôi nhất định sẽ tự mình giết chết người đó.”

Thật khó hiểu.

Đương nhiên, ông ta chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ rằng là do người của bên bệnh viện Hạnh Lâm làm, bởi vì ông ta chắc chắn, dù có cho bên bệnh viện Hạnh Lâm đó mượn một trăm cái lá gan, thì bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không dám xuống tay với ông ta.

Còn cái tên vô dụng suốt ngày bám váy đàn bà kia thì càng không thể nào.

Tên đó ngoại trừ chỉ biết mỗi việc khoác loác ra thì căn bản không có gì để nghi ngờ là do anh ta đã làm ra chuyện này cả.

Mấy năm nay, ông ta cũng không thiếu kẻ thù, cho nên liền chuyển hướng nghi ngờ sang những người đó.

Trong lúc đang suy nghĩ đăm chiêu, bỗng nhiên cánh cửa phòng bị đẩy ra.

Hoa Uy quay đầu lại nhìn, lập tức vui vẻ không thôi.

Chỉ thấy phía trước là một người đàn ông khoảng chừng ngoài ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, mắt to mày rậm, khí thế hào hùng, mặc quần đen áo trắng, dẫn nguyên một đám người cùng theo vào.

Hắn ta tên là Tiếu Thiên Long, là ông chủ của công ty bất động sản Thiên Long, một tay che trời, đen trắng rõ ràng, là một ông chủ có bối cảnh vô cùng lớn.

Có người còn nói, hắn ta ở bên ngoài còn được dựa vào cả nhà họ Thịnh, một trong mười dòng họ lớn nhất ở thành phố Đông Hải này.

Phía sau Tiếu Thiên Long còn có ba gã mặc đồ đen khác, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khí thế khiến cho người ta phải e dè, một trong số đám người mặc đồ đen ấy còn có tên cầm theo cả một giỏ hoa quả lớn đến như quà thăm bệnh.

Một tên khác nữa cũng theo đến, đó chính là thiếu gia con nhà quan chức có thẩm quyền cấp cao - Vương Lãng. Anh ta cũng được coi như có chút tiếng tăm trong ngành thiết bị y tế ở thành phố Đông Hải này.

Chỉ là, nhìn qua thì có vẻ như tâm trạng của anh ta hiện giờ không được tốt cho lắm.

Vương Lãng cũng đưa cả thư ký Tiểu Trương và tài xế Tiểu Lưu cùng đến thăm bệnh.

“Chào hai người anh em của tôi, sao hai người lại biết chuyện mà tới đây nhanh vậy? Thật thất lễ cho tôi khi không đón tiếp hai người chu đáo cẩn thận.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp