Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 16: Ba anh em liên thủ


1 năm

trướctiếp

Nhìn hai người anh em đã cất công đến tận đây để thăm mình, Hoa Uy liền vội vàng muốn rời giường đứng dậy.

Anh em thì vẫn mãi là anh em, người nhà ông ta còn chưa đến, anh em của ông ta đã tới trước luôn cả người nhà.

“Nghe nói ông bị tai nạn xe. Chúng ta đều là anh em thân thiết với nhau nên đương nhiên bọn tôi phải tới xem xét tình hình xem sao. Ông đừng đứng lên, trên người ông vẫn còn vết thương.”

Tiếu Thiên Long tiến lên, đỡ lấy vai Hoa Uy với vẻ hỏi thăm quan tâm.

“Tôi không sao, Vương Lãng, sao sắc mặt của cậu lại chút khó coi vậy? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái à? Hay là tôi tìm bác sĩ cho cậu xem thử thế nào nhé?”

Hoa Uy ân cần nói với Vương Lãng.

Ở trong mắt Hoa Uy, Vương Lãng từ trước đến nay vẫn luôn khỏe như trâu bò, nhưng bây giờ lại đột nhiên ốm yếu, tình trạng khó coi cho nên mới muốn dò hỏi nguyên do.

Vương Lãng cười xuề, nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là ăn phải đồ hỏng rồi đau bụng cả đêm thôi. Bây giờ em cũng đã uống thuốc và tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn anh Uy đã quan tâm.”

Trước khi tới đây, anh ta đã dựa theo phương pháp kỳ lạ của Tô Khải, ăn liên tiếp mười cây kem. Lúc này cả cơ thể gần như đông cứng thành một cây kem thật, sau đó anh ta lại uống hết bát súp thuốc vừa được nấu xong.

Thật kỳ diệu, thang thuốc này vừa trôi xuống bụng là đã phát huy tác dụng ngay lập tức. Toàn thân bên trong của anh ta cơ hồ như có một sự biến đổi gì đó, mồ hôi mồ kê nhễ nhại khắp người, cảm giác cực kỳ thoải mái và dễ chịu, bụng cũng không còn căng trướng ra nữa.

Chỉ là trạng thái tinh thần vẫn còn kém một chút.

Lúc đầu anh ta muốn nghỉ ngơi, nhưng vừa nghe tin anh em tốt của mình là Hoa Uy xảy ra tai nạn xe, đã bất chấp mà cùng với đám người Tiếu Thiên Long đến đây thăm Hoa Uy.

“Thôi được rồi, tất cả mọi người đều ổn là yên tâm rồi. Có điều, lần này tới đây, chúng ta cũng còn cần phải bàn bạc với nhau một số chuyện khác. Ông Hoa, ông sắp xếp cho chúng tôi một căn phòng khác đi!."

Tiếu Thiên Long nhìn Dương Nhạc Sơn, người đang ngủ say ở chiếc giường bên kia, rồi nói với Hoa Uy.

Ba người bọn họ vừa là anh em, vừa là đối tác kinh doanh cho nên có một số chuyện cần tránh để cho người ngoài biết.

Nghe đến đó, mí mắt của Vương Lãng bất giác giật giật một cái.

“Được, vậy chúng ta hãy đi đến phòng làm việc của tôi!” Hoa Uy nói.

“Nhưng ông có thể di chuyển được sao?” Tiếu Thiên Long nghi ngờ hỏi.

“Không sao cả. Tôi đi chậm một chút là được, chỉ là trầy da thịt thôi chứ không bị thương đến gân cốt. Tôi vẫn còn trẻ lắm, không có yếu ớt như vậy đâu.”

Hoa Uy tự giễu nói rằng.

Mấy người bọn họ cùng nhau đi đến phòng làm việc. Hoa Uy cho những người khác đi ra ngoài, chỉ để lại ba người bọn họ ở lại.

“Ừm, chúng ta nói ngắn gọn thôi nhé. Vương Lãng, tôi thật sự không biết rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái quái gì mà lại tự dưng đem chỗ thiết bị y tế kia bán cho bệnh viện Hạnh Lâm, lại còn gọi điện thoại cho tôi nói rằng muốn rút khỏi kế hoạch. Cậu đang nghĩ cái gì thế hả?”

Mới bắt đầu, Tiếu Thiên Long liền bày ra dáng vẻ chất vấn, liên tục hỏi chuyện Vương Lãng.

“Đúng vậy. Ban đầu, chúng ta đã lên kế hoạch rằng sẽ tiếp cận bệnh viện Hạnh Lâm cho đến khi nó gần đóng cửa, rồi tranh thủ lúc thích hợp nhất thu mua nó về tay. Như vậy thì chúng ta mới có thể danh chính ngôn thuận mà chiếm lấy mảnh đất kia được. Vậy mà, Vương Lãng, cậu làm như vậy là hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của chúng ta luôn rồi.”

Hoa Uy cũng nói với vẻ không vui.

Vương Lãng không biết nói gì, chỉ cười khổ.

Anh ta có nỗi khổ tâm và cũng là bất đắc dĩ mới phải làm như thế, nhưng làm sao anh ta có thể nói với bọn họ chuyện này được.

“Vương Lãng, có phải cậu gặp chuyện gì khó xử cho nên mới bắt buộc phải làm như vậy hay không?”

Tiếu Thiên Long bỗng nhìn ra được một vài manh mối, quan tâm hỏi.

“Đúng đúng, cậu đột nhiên ra mặt đình chiến như vậy, làm cho hai anh em bọn tôi không kịp thích ứng. Hai bọn tôi đều biết, cậu thích con nha đầu kia từ lâu rồi. Nếu như kế hoạch lần này mà thành công mỹ mãn, con nha đầu đó không phải sẽ tự mình chạy đến tìm cậu hay sao?”

Hoa Uy cũng trịnh trọng nói.

“Đúng vậy, bệnh viện Hạnh Lâm đã chuẩn bị đóng cửa, cậu đột nhiên chạy tới giúp đỡ một tay. Cậu nói đi, có phải là cậu đã bị con bé họ Diệp kia cài cắm gì rồi có phải không? Cậu đây là đang làm cho kế hoạch chúng ta càng thêm loạn sao?”

Trong giọng điệu của Tiếu Thiên Long có chút tức giận, hận không thể rèn sắt thành thép.

Hắn ta làm khai thác bất động sản bao lâu nay, tất nhiên biết rõ bệnh viện Hạnh Lâm đã được xây dựng dựa trên tòa nhà có tuổi đời hàng thế kỷ, vì thế cho nên nó vô cùng có giá trị, điều này làm cho hắn ta vẫn luôn mơ ước có được nó từ lâu.

Hơn nữa, Hoa Uy cũng muốn có cái bệnh viện Hạnh Lâm kia để củng cố tiền tài, cộng thêm việc Vương Lãng một mực muốn đem con bé họ Diệp kia về nhà làm vợ.

Vì vậy, ba người bọn họ mới quyết định lập thành một nhóm, bắt đầu một loạt các biện pháp nhằm gây khó dễ cho bệnh viện Hạnh Lâm.

Vậy mà, vào ngay lúc kế hoạch sắp thành công, Vương Lãng đột nhiên rời đi, chuyện này không khỏi khiến cho Tiếu Thiên Long và Hoa Uy phải phẫn nộ.

Sau một hồi trò chuyện, cuối cùng Vương Lãng cũng không nhịn được việc mình bị các anh em trong hội đồng loạt chỉ trích nữa. Cuộc họp này dường như mở ra là chỉ để chỉ trích anh ta.

Anh ta hít một hơi thật sâu rồi lại nặng nề thở ra, giọng buồn buồn nói rằng: “Em không phải được người ta cài vào, là bởi vì một người khác…”

“Ai?”

Tiếu Thiêm Long và Hoa Uy đồng thanh hỏi.

“Tô Khải - thằng con rể vô dụng của nhà họ Diệp.” Vương Lãng nói đến đây, ánh mắt bỗng lóe lên một tia lửa hận.

Anh ta thống hận Tô Khải đã khiến cho bản thân anh ta phải khổ sở đau đớn, bị khâu hai mũi như vậy đã suýt khiến cho anh ta mất đi cái mạng nhỏ của mình.

Còn bắt anh ta phải ăn nhiều kem như vậy, khiến cho anh ta suýt thì chết rét.

Trước đó, anh ta chịu khuất phục mình trước Tô Khải, chủ động đem thiết bị cho Diệp Hoa Tử chính là vì muốn lấy được cách trị liệu của Tô Khải.

Nhưng trên thực tế, trong lòng của anh ta vẫn luôn muốn báo thù Tô Khải.

Anh ta đường đường là đứa con trai độc nhất vô nhị của phó giám đốc sở Y tế thành phố, làm sao có thể chịu đựng được nỗi khuất nhục này.

Anh ta căn bản cũng không thể tin được rằng Tô Khải chỉ dùng một cây kim bạc mà có thể biến anh ta trở thành thái giám.

“Tô Khải, người này là ai?”

Tiếu Thiên Long vẻ mặt mờ mịt.

“Làm sao có thể chứ, tên kia là kẻ suốt ngày ăn bám Diệp Hoa Tử, thì có thể uy hiếp cậu cái gì chứ? Tôi không tin.”

Hoa Uy kịch liệt lắc đầu, cũng không hề tin vào chuyện nhảm nhí như này.

“Vương Lãng, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Ý cậu là con rể nhà họ Diệp buộc cậu phải làm như vậy sao?”

Tiếu Thiên Long nhíu chặt lông mày, nghi ngờ nói.

“Không sai. Tên kia ỷ bản thân có chút bản lĩnh, liền…”

Vì vậy, Vương Lãng đành kể rõ ngọn ngành câu chuyện Tô Khải đã hãm hại anh ta như thế nào cho hai người kia nghe.

Cuối cùng, anh ta hung tợn nói rằng: “Hai vị đại ca, thù này hai người nhất định phải trả thay cho em. Thù này không báo, em làm sao còn mặt mũi mà tiếp tục sống ở thành phố Đông Hải này nữa?”

“Không thể nào, tên tiểu tử mặt dày kia không phải chỉ là một thằng con rể phế vật thôi hay sao? Sao đột nhiên nó lại trở nên lợi hại như vậy, không phải tin đồn bậy bạ à?”

Hoa Uy vẫn tỏ vẻ chưa tin tưởng lắm.

Ông ta đã tận mắt nhìn thấy Tô Khải rồi, ngay cả trang phục cũng quê mùa như vậy, thật chẳng giống một người có thực lực chút nào.

Điều khiến cho ông ta ấn tượng nhất là miệng lưỡi Tô Khải rất ác độc, mắng người không chút nhân nhượng, lại thích khoác lác, rất khiến cho người khác khó chịu.

Bỗng nhiên, trong đầu Hoa Uy lóe lên một ý nghĩ. Tô Khải đã nói với ông ta rằng trong vòng 3 ngày tới khẳng định sẽ có thảm họa đẫm máu xảy ra, và rồi ông ta đã gặp tai nạn xe hơi chỉ trong vòng một giờ ngay sau đó.

"Đúng rồi, tôi cũng có một chuyện muốn nói với hai người.”

Hoa Uy liền kể chuyện lần trước mình gặp Tô Khải ra. Tô Khải đã nói rằng ông ta sẽ gặp thảm họa đẫm máu trong vòng ba ngày, nhưng chỉ mới một giờ mà ông ta đã bị tai nạn xe hơi đâm vào cột điện do nổ lốp. Ông ta cũng không biết chuyện này có liên quan gì đến Tô Khải hay không nữa.

“A, còn có chuyện này nữa sao, xem ra Tô Khải không hẳn là người tầm thường như chúng ta nghĩ rồi. Chúng ta nhất định phải cẩn thận mới được.”

Tiếu Thiên Long gật đầu, sắc mặt âm trầm nói.

“Hừ, nhưng em lại cảm thấy cái tên Tô Khải này chỉ đơn giản là có một chút mánh khóe nho nhỏ nào đó mà thôi. Lần trước hắn ta tặng cho em một phát châm, nói là sẽ biến em thành thái giám. Hứ, em thật sự cũng muốn làm nữ nhân thử một lần, xem xem có phải là sẽ biến thành thái giám như lời hắn ta nói hay không đó.”

Vương Lãng cười nhạo, nói.

“Xem ra, Vương Lãng à, cậu khéo khi sắp được làm chị em tốt với trợ lý Tiểu Trương của mình rồi đấy. Ha ha…”

Hoa Uy nói bằng giọng giễu cợt.

Khúc mắc vừa được giải quyết, ba người bọn họ lại trở thành anh em tốt của nhau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp