Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 17: Tên họ Tô kia là một kẻ lưu manh


1 năm

trướctiếp

Lúc Tô Khải trở lại biệt thự nhà họ Diệp thì đã là mười hai giờ trưa. Trong phòng vắng ngắt không một bóng người, cũng không biết mẹ vợ Cao Phượng Kiều đã đi chơi mạt chược ở đâu nữa, nhưng có lẽ là bà ấy sẽ ăn cơm trưa ở nhà của người ta rồi. Mà em vợ Diệp Chỉ Nhược thì ăn trưa ở công ty. Vì vậy, chỉ có Tô Khải ở nhà một mình.

Anh tùy tiện hâm nóng một ít đồ ăn thừa trong bếp lên rồi ăn cho no bụng. Sau đó đi tắm rửa một chút, tắm xong lại chỉ mặc duy nhất một cái quần lót rồi quay trở về phòng nghỉ ngơi.

Lần điều trị bệnh cho Đường Tử Quân này đã làm cho cơ thể của anh tiêu hao đi không ít Long Huyền Nguyên Lực, cho nên việc cấp bách trước mắt chính là cần phải chuyên tâm tu luyện bí quyết Long Huyền.

Nhưng rất may, lần này anh cũng đã giúp một phần cho việc kinh doanh của vợ.

Không còn cách nào khác, người trong nhà không giúp, thì ai có thể giúp đỡ cho Diệp Hoa Tử một tay đây.

Một vị cố nhân đã từng nói rằng, hiện tại Long Huyền Nguyên Lực ở trong cơ thể của anh không còn nhiều lắm, nhiều nhất là còn phân nữa, vì vậy rất dễ dàng tiêu hao, nói là sinh mệnh thứ hai của anh cũng không phải nói quá.

Tuy không ai biết, nhưng trong lòng Tô Khải vẫn luôn rõ, Long Huyền Nguyên Lực này khác với Thiên Địa Linh Khí của thế giới này, tức là so với Thiên Địa Linh Khí thì năng lực này còn cao cấp hơn rất nhiều.

Mà môn võ anh tu luyện cũng khác với các môn võ của thế giới này.

Hệ thống tu luyện võ đạo của thế giới này được chia ra thành các loại: ngoại lực, nội lực, khí lực, năng lực hóa giải và lực đan điền. Mỗi loại võ nghệ đều có một cảnh giới khác nhau, có năng lực thấp, năng lực mạnh, năng lực hoàn mỹ và năng lực đỉnh cao. Sau khi vượt qua năng lực đỉnh cao của lực đan điền thì mới có thể đạt tới Tông Sư Cảnh.

Có điều, cảnh giới Long Huyền Quyết mà Tô Khải hiện đang tu luyện chỉ được chia thành chín cấp độ. Còn đối với cảnh giới tương ứng gì đó, anh cũng không biết gì nhiều.

Bởi vậy, Long Huyền Nguyên Lực căn bản rất khác so với Thiên Địa Linh Khí, không có cách nào để có thể so sánh chúng với nhau được.

Thế nhưng, Thiên Địa Linh Khí lại có thể thông qua việc tu luyện Long Huyền Quyết mà chuyển hóa thành Long Huyền Nguyên Lực.

Chỉ là, việc này yêu cầu một nguồn sức mạnh cực kỳ lớn, và việc sử dụng một lượng lớn sức mạnh như vậy cũng không phải nói khoa trương.

Mà thành phố Đông Hải lại ở ngay sát gần biển, còn có núi Long Hổ bên cạnh, Thiên Địa Linh Khí xem như là hết sức dồi dào. Đây cũng là một trong những lý do chủ yếu vì sao Tô Khải quyết định từ bỏ binh đoàn Chiến Long do chính tay mình gây dựng nên mà quay trở về thành phố Đông Hải này.

Một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là anh phải tới nhà họ Diệp làm con rể, đồng thời hoàn thành lời ước hẹn năm xưa.

Một lúc sau, Tô Khải ngồi ngay ngắn ở trên giường, giống như một lão sư đang thiền, dần dần rơi vào cảnh giới tu luyện, không còn để ý tới mọi thứ xung quanh.

Buổi trưa ở tiểu khu rất yên tĩnh, xung quanh vùng tiểu khu này tựa hồ như có một luồng khí mỏng mà người thường không dễ nhìn thấy được, giống như một làn thủy triều đang chậm rãi lao thẳng về phía biệt thự của nhà họ Diệp.

Sau đó, những chiếc lá trên cây dần dần úa vàng.

Nhưng ánh sáng mạnh mẽ của mặt trời chỉ có thể làm héo lá. Khi những chiếc lá được ngập trong làn sương đêm, chúng sẽ trở lại bình thường.

Nhưng lần này, sự di chuyển của các yếu tố sự sống bên trong chiếc lá khiến nó chậm rãi chuyển sang màu vàng thật sự, như thể trời thu đang phảng phất ập tới.

Đương nhiên, Tô Khải cực kỳ cẩn thận trong việc khống chế cường độ tu luyện. Nếu không, anh có thể khiến cho lá cây trong vòng bán kính mấy trăm mét héo rũ trong nháy mắt. Như vậy thì thật là dọa người.

Không biết qua bao lâu, Tô Khải bị đánh thức bởi tiếng bước chân.

Mà bây giờ cũng vừa lúc anh kết thúc việc tu luyện.

Đột nhiên, cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra, để lộ ra một thân hình mảnh mai yêu kiều.

Tô Khải nhanh chóng mở mắt, hoá ra đó là người em vợ của anh.

Tuy nhiên, anh lại cảm thấy có chút khó hiểu. Người em vợ này từ trước tới nay chưa bao giờ quấy rầy anh, hôm nay tại sao lại đột nhiên đạp cửa phòng anh.

Giây tiếp theo, đôi mắt của Tô Khải kinh ngạc nhìn thẳng.

Bởi vì người em vợ của anh lúc này chỉ mặc duy nhất một chiếc áo lót nhỏ màu hồng, khiến cho hai quả đồi trắng nõn nà dưới vùng cổ lộ ra bên ngoài. Chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, mặc dù không quá mê người cho lắm nhưng vẫn khá được.

Bộ dạng như nụ hoa sắp nở này, đã thành công khiến cho vành tai của anh trở nên đỏ ửng.

Chiếc váy mỏng ngắn ngủn màu hồng nhạt dài ngang đầu gối, cơ bản không thể che giấu đi được phần bắp đùi trắng như tuyết, bóng loáng, mềm mịn, đã khơi gợi cho con người ta sự hưng phấn của tuổi trẻ tươi mát.

Bên cạnh bắp chân trái mảnh khảnh của cô còn có một hình xăm đóa hoa hồng nhỏ đỏ rực, làm cho Tô Khải không khỏi nhìn đến ngây ngẩn cả người.

“Nhìn cái gì mà nhìn, anh mà còn nhìn nữa là tôi móc mắt của anh ra đó.”

Diệp Chỉ Nhược tức giận đến mức không thể tự kiềm được. Giây tiếp theo, cô đột nhiên lấy tay che mắt lại, tức giận kêu lên: “Đồ lưu manh này, chết tiệt.”

Hoá ra, khi cô nhìn thấy Tô Khải cả người trần truồng, chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót, mà phần ở giữa còn hơi nhô lên nữa. Điều này khiến cho cô bất giác đỏ mặt không thôi, không chịu nổi xấu hổ và sự tức giận tột độ, cô liền xoay người bỏ đi.

Thì ra, Tô Khải có chút phản ứng thông thường của một thằng đàn ông khi nhìn thấy bộ dạng hở hang của người em vợ.

“Chà chà, không ngờ rằng, cô em vợ không ai bì nổi này rốt cuộc cũng có lúc phải sợ như vậy đấy.”

Tô Khải giễu cợt nói.

Đột nhiên, sắc mặt của anh thay đổi, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Bởi vì bên ngoài căn phòng lúc này đã vang lên một cỗ âm thanh quen thuộc kinh khủng của một phụ nữ, “Chỉ Nhược, con đã xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện đáng sợ gì đang diễn ra thế này?”

Đó là tiếng gào rống đặc trưng của bà mẹ vợ khó tính Cao Phượng Kiều.

“Mẹ ơi, tên họ Tô kia, anh ta giở trò lưu manh với con.”

Diệp Chỉ Nhược không nói không rằng, cố ý xông vào phòng riêng của Tô Khải, vậy mà lại đi cáo trạng trước.

Còn dùng đến cả nước mắt.

“Cái gì? Thằng nhóc vô dụng kia dám vô lễ hỗn hào với con sao? Xem mẹ đánh chết cậu ta đây.”

Cao Phượng Kiều thấy con gái khóc dầm dề, trong lòng liền nổi giận đùng đùng. Bà tiện tay đi đến góc cửa cầm lấy cái chổi, hùng hùng hổ hổ bước về phía phòng của Tô Khải.

Vừa hay, Tô Khải đã mặc quần áo chỉnh tề xong, đang chuẩn bị đi ra từ gian phòng. Nhìn thấy Cao Phượng Kiều giơ cao cây chổi liền khó hiểu, mở miệng hỏi: “Mẹ, mẹ tới đây làm gì vậy ạ?”

“Tao, tao đánh chết tên lưu manh nhà mày! Dám vô lễ với Chỉ Nhược, tao sẽ đem chuyện này kể cho Hoa Tử nghe, để xem nó có lập tức đuổi mày ra khỏi cửa hay không.”

Cao Phượng Kiều tức giận giơ cây chổi lên đánh vào đầu Tô Khải, không hề để ý đến đầu đuôi mọi việc.

Vốn dĩ hôm nay bà đã bị thua hơn cả vạn tệ, bực bội muốn chết. Lại bị bà Vương Mẫn cùng đánh bài cười nhạo nhà bà nuôi phải một tên con rể ăn bám, cho nên trong lòng vô cùng khó chịu. Lần này vừa hay là lúc để bà trút giận lên người Tô Khải.

Mà Diệp Chỉ Nhược thì đứng khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt cười nhạt, hiên ngang đứng xem kịch ở đằng sau.

Đối với người anh rể nghèo nàn này, cô vẫn luôn không bằng lòng, lúc nào cũng cảm thấy ngứa mắt không chịu được.

Trước đây, cô luôn tưởng tượng rằng người chị xinh đẹp bẩm sinh của mình sẽ tìm được một người chống tốt. Như vậy, cô ra ngoài cũng được hưởng chút mặt mũi.

Nhưng mà, giấc mộng thì luôn luôn đẹp đẽ, còn thực tế thì lại thật tàn khốc.

Người chị ruột của cô chỉ vì nghe theo lời dặn dò của ông nội mà tìm tới vùng nông thôn hẻo lánh nọ để cưới một tên nông dân về làm chồng, thật sự là đang chôn vùi cuộc sống đẹp đẽ của chị cô xuống mồ mà.

Vì vậy cho nên, cô cũng giống như chị mình, âm thầm nghĩ cách đuổi Tô Khải ra khỏi nhà.

“Con nào có dám vô lễ với Chỉ Nhược, mẹ chớ nói lung tung. Mẹ xem con ăn mặc quần áo rất đàng hoàng, làm sao có thể vô lễ với Chỉ Nhược, là em ấy đang vu oan cho con.”

Tô Khải vừa né đòn của Cao Phượng Kiều, vừa cuống cuồng giải thích.

“Hừ, tên họ Tô kia, rõ ràng là anh giở thói lưu manh với tôi trước. Không mặc quần áo, còn muốn sỉ nhục tôi. Cũng may là tôi may mắn mới kịp thời thoát khỏi vòng tay của anh, nếu không thì anh đã sớm thành công làm nhục tôi rồi.”

Diệp Chỉ Nhược lấy tay lau đi những giọt nước mắt cá sấu của mình.

“Hừ, cái tên họ Tô kia, mày còn dám ở đây nói dối nữa à. Để xem bà đây làm cách nào để dạy mày đối nhân xử thế.”

Cao Phượng Kiều vừa nghe Tô Khải nói liền khẳng định là nói dối. Nhất là trong cơn nóng giận, bà không cần phân biệt tốt xấu gì, trực tiếp cầm chổi đánh Tô Khải một cách bừa bãi.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Làm cái gì vậy hả? Tất cả dừng tay lại ngay.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp