Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 18: Phản rồi, phản rồi, phản hết cả rồi


1 năm

trướctiếp

Thì ra là Diệp Hoa Tử đã về.

Cao Phượng Kiều lập tức dừng tay lại, quay sang Diệp Hoa Tử tức giận mà nói lớn: “Hoa Tử, con về thật đúng lúc, hãy phân xử cho mẹ với em gái của con đi, cái tên họ Tô này, cậu ta thừa dịp hai mẹ con mình không ở nhà, bày ra thói hỗn láo với em con, may mắn là mẹ về kịp lúc, nếu không hậu quả khó mà lường trước được.”

Một tay bà chống lên eo, một tay cầm cái chổi, thở hổn hển, tức giận nhìn chằm chằm Tô Khải.

Cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống Tô Khải vậy.

Bởi vì dáng người mập mạp, động tác chậm chạp, cho nên, dù bà có cố thế nào đi nữa, thì cũng không thể đánh được Tô Khải.

Đây mới là chuyện làm bà tức giận nhất.

Còn Diệp Chỉ Nhược, cô ta bước nhanh hơn, tủi thân nhào vào trong lòng chị gái, vừa khóc nấc lên vừa nói: “Chị à, em sợ lắm, lúc nãy, em đã suýt chút nữa thì bị cái tên kia....... May mà mẹ về kịp, nếu không.... Tất cả hậu quả khó mà lường trước được. Nếu để cho anh ta thực hiện được, em cũng không còn muốn sống nữa.”

Cô ta vừa khóc, vừa liếc nhìn xem phản ứng của Tô Khải.

Trong lòng lại âm thầm đắc ý, lần này thật sự có thể đuổi Tô Khải ra khỏi nhà rồi.

Còn vẻ mặt Tô Khải lúc này vẫn rất bình tĩnh, anh đứng im ở đó, không nói một lời nào.

Anh không ngờ là cô em vợ diêm dúa lòe loẹt này lại dám lên kế hoạch hãm hại anh như vậy, bây giờ anh đang rất kiềm chế để bản thân không làm ra chuyện gì có lỗi với cô ta.

Hơn nữa, anh từ lúc về nhà đến giờ cũng chỉ ở trong phòng mình, căn bản không đi ra ngoài, làm sao có thể làm ra chuyện xấu gì đối với Diệp Chỉ Nhược được chứ.

Không phải cô ta vẫn thường xuyên chê anh như chó đấy sao, chắc chắn là cô ta muốn mượn cơ hội này để đuổi cổ anh ra khỏi nhà họ Diệp rồi.

Hừ, nếu như không phải bởi vì lời hẹn ước kia, anh đã sớm đi khỏi đây từ tám trăm năm trước rồi, còn có thể ngu ngốc đứng đây để chịu loại sỉ nhục vô cớ này sao.

Chỉ là, anh cảm thấy cô em vợ này làm như vậy, vẫn có hơi ngây thơ, không có chút kỹ thuật nào cả.

Vừa nghe thấy em gái khóc lóc kể lể, Diệp Hoa Tử ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ, cô vừa đưa tay lên vỗ nhẹ lưng em gái, tỏ vẻ an ủi, một bên khác lại trừng mắt lên nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Khải, “Tô Khải, anh là tên khốn kiếp, anh cũng to gan thật đấy, còn dám ra tay với em gái của tôi, có phải anh muốn ngồi tù mọt gông rồi phải không, có tin tôi ngay lập tức......”

Nói đến đây, cô không nói tiếp được nữa, bởi vì đối mặt với ánh mắt của Tô Khải, ở sâu trong ánh mắt ấy, cô chỉ nhìn thấy được sự bình tĩnh, lãnh đạm, cộng thêm vẻ thương xót cùng thông cảm của anh.

Điều này làm cho cô không khỏi dấy lên nghi ngờ trong lòng.

Sau đó, cô vô thức cúi xuống nhìn em gái mình, vừa hay chứng kiến trong mắt đứa em gái ấy lóe lên một tia đắc ý, trong lòng cô liền hiểu ra được bảy tám phần sự việc.

Chắc chắn là con bé này muốn chỉnh đốn Tô Khải, nên mới có thể nghĩ ra được mấy cái trò trẻ con như vậy.

Đầu buổi chiều, tâm trạng của cô vẫn còn rất tốt.

Lúc ở bệnh viện, khi cô dò hỏi mấy người hộ lí về tấm chi phiếu hai triệu tệ kia, có người đã kể cho cô nghe về việc Tô Khải đã chữa khỏi bệnh cho Đường Tử Quân, và tự tay lấy ra một tấm chi phiếu có giá trị hai triệu tệ ấy để làm tiền khám bệnh trả cho Tô Khải.

Vào khoảnh khắc ấy, cô mới hiểu ra được rằng, là cô đã trách lầm Tô Khải.

Mặc dù cô cũng không biết Tô Khải làm cách nào để có thể chữa được bệnh mặt tê liệt cho Đường Tử Quân.

Nhưng từ lúc đó trở đi, cô cũng thay đổi cách nhìn với Tô Khải, cho rằng Tô Khải không phải cái gì cũng sai, ít nhất còn có một vài sở trường đặc biệt mà người khác không biết.

Vì vậy, cô đặc biệt tan làm về sớm, chính là muốn nói lời xin lỗi với Tô Khải, cũng bảo mẹ với em gái sau này hãy đối tốt với Tô Khải hơn một chút.

Nhưng không ngờ vừa về đến nhà, trong nhà lại xảy ra loại chuyện như thế này.

Cô phỏng đoán rằng, dựa theo tính cách ngang ngược của em gái, nhất định là muốn nhân cơ hội này đuổi Tô Khải ra khỏi nhà họ Diệp.

Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ đồng ý với việc làm của em gái.

Nhưng bây giờ, cô sẽ không còn bốc đồng như vậy nữa.

Cô phát hiện, cô hoàn toàn không quá hiểu biết gì nhiều về chàng trai đến ở rể - Tô Khải này cả, có thể sự hiểu biết của cô về anh vẫn luôn dừng lại ở mười mấy năm trước, ấn tượng trong một lần gặp mặt ở nông thôn, khi đó hai người vẫn còn rất nhỏ, chỉ biết chơi đùa, còn sau đó Tô Khải làm gì, đi đâu, cô cũng không biết.

Điều này làm cho cô có một chút hứng thú với Tô Khải.

“Hoa Tử, mẹ muốn báo cảnh sát! Chúng ta phải mau mau bảo cảnh sát để họ đưa tên lưu manh này đi mới được, mẹ không muốn nhìn thấy cậu ta thêm một giây phút nào nữa, thật là một con người ác độc, quá đáng sợ rồi.”

Cao Phượng Kiều lạnh giọng nói, rồi chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi 110.

Mặc dù không thể khuyên con gái ly hôn với Tô Khải, nhưng có thể không nhìn thấy Tô Khải nữa, như vậy cũng được rồi!

Nếu như có thể khiến cho Tô Khải ngồi tù mấy năm, như vậy thì bà sẽ có lý do chính đáng để bảo bố chồng giải trừ hôn ước giữa hai người.

Nghe được lời nói vô tình của mẹ vợ, sắc mặt Tô Khải lập tức đen lại.

Bà mẹ vợ này cũng thật nhiều chuyện, cũng rất biết cách phối hợp với con gái đó nha, nhưng suy cho cùng thì vẫn rất dại dột, thảo nào mỗi lần đi đánh bài với người ta luôn bị thua.

Ngay cả mấy cái âm mưu nhỏ này cũng không nhìn ra được, muốn đuổi anh đi thì sao phải kìm nén chứ, cứ nói thẳng ra, diễn nhiều như vậy làm gì cho mệt.

“Mẹ, mẹ đừng gọi vội, đợi con xem xét kỹ cái đã. Dù sao đây là việc không tốt trong nhà, không thể truyền ra ngoài, nếu không..., danh dự của em gái khó giữ được, còn có thể ảnh hưởng đến danh tiếng sau này. Hơn nữa, hai người cũng biết, hiện tại bệnh viện Hạnh Lâm cũng đang rất khó khăn, không thể để lộ ra chút sơ hở nào nữa."

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Diệp Hoa Tử vang lên.

Sau đó, cô không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mẹ cô, hỏi Tô Khải: “Tô Khải, anh nói đi, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?”

“Cái này......” Tô Khải cũng có chút kinh ngạc nhìn thái độ của Diệp Hoa Tử đối với mình, dường như có chút không quen.

Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của cô em vợ, anh cười lên một tiếng, nói: “Tổng giám đốc Diệp, hay là cô hỏi Chỉ Nhược đi! Có một số việc, tôi cũng không hiểu cho lắm, chỉ có em ấy là rõ nhất.”

“Hỏi cái rắm đấy, bổn công chúa đói bụng rồi, tên họ Tô kia, anh nhanh chóng đi nấu cơm đi! Sau mười lăm phút, bổn công chúa muốn được ăn cơm.”

Diệp Chỉ Nhược đột nhiên chui ra khỏi cái ôm của chị gái, ưỡn người ngáp một cái, vội vội vàng vàng chạy về phòng máy tính của mình.

Cô ta biết, ngay cả chị gái cũng đang kìm nén sự hoài nghi với cô, vậy nên chỉ có thể rút lui trước, nếu không...chắc chắn sẽ tự tìm lấy phiền phức.

Nhìn em gái quần áo xộc xệch, lại nhìn Tô Khai vẫn ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, Diệp Hoa Tử lập tức hiểu rõ nhíu mày nói với Cao Phượng Kiều: “Mẹ, mẹ có thể bảo Chỉ Nhược chú ý một chút được không, ăn mặc lộ liễu như vậy, lúc ẩn lúc hiện, thật mất mặt mà.”

Sau đó, không để ý đến Cao Phượng Kiều đang trợn mắt há mồm, cô xoay người bình tĩnh bước chân lên lầu.

“Ách, mấy đứa này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao cục diện lại thay đổi thành như thế này, vì sao không đuổi tên này ra ngoài chứ, không thể để cho Chỉ Nhược nhà mình bị ức hiếp như vậy được.”

Cao Phượng Kiều thở phì phò nói.

Vừa rồi chỉ có bà là hào hứng nhất, nhưng một giây sau liền tắt lửa, giống như đang đánh vào cái gối bông vậy, chẳng có tác dụng gì cả.

“Mẹ, nếu con đi rồi, ai sẽ là người nấu cơm cho mọi người, dọn dẹp nhà cửa cho mẹ chứ. Được rồi, mẹ tự chơi đi nha! Con đi nấu cơm đây, Hoa Tử thích ăn nhất là thịt kho tàu, con đi nấu cho cô ấy đây!.”

Tô Khải đắc ý nói với Cao Phượng Kiều, nói xong liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía nhà bếp.

“Tên họ Tô chết tiệt, còn cả thịt kho tàu với cá quế của tôi nữa đó, anh đừng có mà quên.”

Cô em vợ Diệp Chỉ Nhược thò đầu ra từ phòng máy tính, hùng hổ sai khiến anh.

“Ừm, được thôi.”

Tiếng đáp lời của Tô Khải vọng ra từ trong nhà bếp.

Cao Phượng Kiều tức giận đến nỗi khuôn mặt mập mạp lúc trắng lúc đỏ, chỉ có thể tức giận quăng mạnh cái chổi xuống nền nhà, mắng to: “ Phản rồi, phản rồi, phản hết cả rồi.”

Sau đó cũng hậm hực bước chân lên lầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp