Tuyệt Phẩm Con Rể Tới Cửa

Chương 19: Ăn cơm trên bàn


1 năm

trướctiếp

Hai mươi phút sau, cuối cùng Tô Khải cũng đã làm xong một bàn đồ ăn toàn cao lương mỹ vị, anh nhanh nhẹn bày đồ ăn ra bàn, đồng thời cũng mang thêm mấy bộ chén đũa cùng một nồi canh nóng hôi hổi lên.

Tuy rằng so với thời gian hạn định của Diệp Chỉ Nhược là mười lăm phút thì anh vẫn còn chậm mất năm phút. Không biết có phải là do cô não cá vàng, không nhớ ra việc mình đã gia hạn thời gian với anh hay không, hay là do cô đang cảm thấy chuyện xảy ra vào xế chiều ngày hôm nay bản thân có chút đuối lý, vì vậy cho nên cô mới không dám tuỳ tiện nổi giận với Tô Khải.

Chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa xong xuôi, Tô Khải bắt chước học theo cách hành xử của thái giám trong cung, cất giọng mở miệng kêu lớn: “Các vị công chúa nương nương mời xuống dùng bữa!”

Diệp Chỉ Nhược lập tức rời mắt khỏi máy vi tính, cô lao ra từ trong phòng, hét lớn xuống dưới nhà, nhìn gương mặt của cô là anh đã có thể đoán ra được đó không phải là chuyện tốt lành gì: “Tên họ Tô kia, mau đứng lại đó cho tôi, anh đừng nghĩ rằng tôi không biết anh đã chậm mất năm phút. Đã vậy còn dám kêu to danh xưng công chúa nương nương như thế nữa chứ, anh cho rằng bây giờ anh đang là thái giám của ngự phòng hay sao?”

Lần này, cô không còn thả rông nữa mà đã lựa một bộ quần áo thoải mái hằng ngày để mặc ở nhà. Cô cố gắng ăn mặc kín đáo nhất có thể, ánh mắt tràn đầy cảnh giác và đề phòng nhìn chằm chằm về phía Tô Khải.

Trải qua sự giáo dục nghiêm khắc của cả chị và mẹ, cô vẫn cảm thấy ăn mặc theo kiểu bảo thủ có chút an toàn hơn.

“Ách, cái đó, Chỉ Nhược, cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, anh sợ rằng nếu để nguội thì sẽ không thể ăn được nữa, vì vậy nên anh mới gọi mọi người ra dùng cơm.”

Tô Khải lạnh nhạt nói.

Nhưng trong lòng anh lại đang nghĩ thầm, đứa trẻ này có dáng người vô cùng đẹp, vậy nên cho dù cô có cố tình mặc quần áo rộng thùng thình ở nhà thì cũng không thể che giấu đi được dáng người xinh đẹp uyển chuyển vốn có này.

Nhưng cái miệng nhỏ xinh xắn này lại có chút độc ác đó.

Anh làm sao có thể trở thành thái giám được chứ, như thế thì chẳng phải chị của em sẽ phải sống cô độc một mình suốt quãng đời còn lại à, em thực sự độc ác quá đấy! Không những nguyền rủa anh mà còn nguyền rủa luôn chị của em nữa.

Thực sự đúng là một đứa con gái độc mồm độc miệng khó nuôi mà.

“Hừ!”

Diệp Chỉ Nhược liếc cũng không thèm liếc Tô Khải lấy một cái, trực tiếp đi xuống ngồi ở trước bàn ăn. Cô bắt đầu uống bát canh nóng trước tiên, nhưng cái mũi nhạy bén lại cảm nhận được một mùi vị quen thuộc, cô dễ dàng nhận ra món thịt kho tàu và cá quế đang được đặt ngay trước mặt mình.

Đây chính là hai món mà cô thích ăn nhất, hai món ăn thuộc hàng cực phẩm trong những nhà hàng gia đình mà cô thường hay đi ăn.

Và đương nhiên, món thịt kho tàu và cá quế do Tô Khải làm ra này chắc chắn không thể ngon bằng mấy nhà hàng gia đình kia rồi.

Có điều, lần này, Diệp Chỉ Nhược không hề lên tiếng than thở, cô chỉ lặng lẽ gắp một miếng thịt cá rồi bỏ vào miệng mình, cẩn thận nhâm nhi thưởng thức, ngay lập tức, biểu hiện trên mặt của cô trở nên vô cùng phong phú.

Một lúc sau, Cao Phượng Kiều và Diệp Hoa Tử cũng đi tới.

Cao Phượng Kiều nhìn thấy Tô Khải thì không khỏi liếc mắt một cái. Bà hừ lạnh một tiếng rồi liền hung hăng hùng hổ ngồi xuống vị trí chính giữa của bàn ăn, tiện tay nâng bát canh nóng lên uống thử.

Có vẻ như tất cả mọi thứ này đều do một tay Tô Khải làm hết.

Diệp Hoa Tử nhìn chằm chằm Tô Khải một lúc lâu. Cô cũng không nói tiếng nào liền ngồi vào ghế bắt đầu bữa ăn.

Còn Tô Khải thì bưng bát cơm của mình lên, chuẩn bị đi vào phòng riêng ăn như thường lệ.

Đột nhiên, Diệp Hoa Tử gọi anh lại: “Tô Khải, hôm nay anh ăn cơm ở đây luôn đi.”

Lời vừa nói ra thì ngay tức khắc, ánh mắt gắt gao của Cao Phượng Kiều và Diệp Chỉ Nhược đều đồng thời hiện lên vẻ kinh hãi không thôi, hai người khó hiểu nhìn chằm chằm vào Diệp Hoa Tử như chờ đợi lời giải thích.

Tô Khải cũng vô cùng kinh ngạc, anh nghi hoặc không hiểu chuyện gì mà nhìn chằm chằm Diệp Hoa Tử, anh cũng không rõ tại sao cô lại nói như vậy.

Bởi vì Tô Khải từ khi bước chân vào nhà họ Diệp ở rể, thì ngoại trừ mấy hôm ông nội Diệp Chính Minh đến đây chơi vài ngày, Tô Khải mới được phép ngồi ăn cơm ở trên bàn ăn, thì từ đó cho tới nay, Tô Khải chưa lần nào được ngồi ăn ở bàn ăn một cách đàng hoàng hết cả.

Chuyện này cũng đã trở thành một quy tắc bất di bất dịch.

Hơn nữa, vào buổi chiều ngày hôm qua, khi anh tự tiện ngồi ăn cơm ở trên bàn ăn thì đã chọc giận 3 người đàn bà của nhà họ Diệp.

Thật không thể nghĩ tới, lúc này, anh vậy mà lại được Diệp Hoa Tử chính mình mở miệng mời ngồi vào bàn ăn. Chuyện này làm sao có thể không làm cho Cao Phượng Kiều và Diệp Chỉ Nhược giật mình cho được.

“Hoa Tử, con mới vừa nói cái gì thế?”

Cao Phượng Kiều dường như nghe chưa hiểu liền hỏi lại thêm lần nữa.

“Đúng vậy, chị à, không phải là chị phát sốt rồi đấy chứ, vậy mà lại muốn để cho tên họ Tô kia ngồi vào bàn cùng ăn cơm với chúng ta. Chị phải nhớ rằng ước định của chúng ta với anh ta từ xưa đến nay vẫn luôn là ngoại trừ việc xảy ra tình huống đặc biệt gì thì anh ta mới có thể ngồi ở bàn ăn, còn không thì bình thường chỉ có thể vào trong phòng riêng để ăn cơm thôi mà. Quy tắc này là chị tự mình đặt ra đó, lẽ nào bây giờ chị muốn phá bỏ nó hay sao?”

Diệp Chỉ Nhược bày ra dáng vẻ tra hỏi tội tình.

Ở trong mắt của cô, Tô Khải chính là một tên tay sai vô dụng, là một tên mặt dày ăn bám, làm sao có thể ngồi ăn cơm cùng với đám người như bọn họ được chứ. Chuyện này không phải là làm hạ thấp thân phận của bọn họ hay sao?

“Luật lệ là do con người đặt ra, vì vậy nó cũng có thể được huỷ bỏ. Ngay tại đây, con xin trịnh trọng tuyên bố, từ nay trở về sau, con cho phép Tô Khải được ăn cơm ở trên bàn ăn cùng với mọi người. Còn có, mong hai người hãy thay đổi thái độ khinh bị hoặc ghét bỏ khi đối xử với anh ấy.”

Diệp Hoa Tử trầm giọng cất lời.

Cô đã quyết định từ nay về sau sẽ từ từ thử lý giải con người bí ẩn của Tô Khải.

Tuy nhiên, Cao Phượng Kiều nghe xong liền lập tức nhảy dựng lên trách mắng: “Mẹ không đồng ý. Mẹ không đồng ý chuyện ngồi ăn cùng với một kẻ vô dụng, cộng thêm việc tên đó còn là một kẻ mặt dày suốt ngày ăn bám nữa chứ. Chuyện này đối với mẹ mà nói chính xác là một loại nhục nhã.”

Cao Phượng Kiều nhíu chặt mày lại, hung hăng liếc mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt ngây thơ vô tội của Tô Khải.

Bà thực sự không biết tên con rể tự tìm tới cửa này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà lại có thể để cho một người luôn luôn tâm cao khí ngạo như Diệp Hoa Tử đây nói đỡ cho anh ta.

Điều này làm cho bà cảm thấy rất khó chịu.

“Em cũng không đồng ý. Ba người chúng ta cùng ăn một chỗ rất tốt, tự dưng lại cho một tên nam nhân khác vào cùng, em thấy không được tự nhiên. Lại nói, trước đây anh ta còn muốn làm chuyện bẩn thỉu kia với em, bây giờ chị lại muốn em ngồi ăn cùng bàn với anh ta hay sao, vậy thì bóng ma tâm lý của em liệu sẽ còn lớn thêm bao nhiêu nữa đây?”

Cái đầu nhỏ của Diệp Chỉ Nhược lắc đi lắc lại y như một cái trống đồ chơi.

Ở trong mắt của cô, Tô Khải chính là một đống phù nhu không khác gì bùn nhão, căn bản không thể lọt vào tầm mắt của cô.

Không những vậy, Tô Khải đối với cái gia đình này cũng được coi như là người ngoài, bất kỳ thời khắc nào anh ta cũng có thể bị đuổi cổ ra khỏi nhà, vậy thì làm sao cô có thể chấp nhận việc anh ta được phép cùng ngồi chung một bàn ăn cơm với bọn họ cơ chứ.

“Cái đó, tốt nhất là anh vẫn nên trở về phòng ăn cơm thì hơn.”

Tô Khải ngượng ngùng mở miệng nói.

Anh không muốn khiến cho Diệp Hoa Tử phải khó xử.

Kỳ thực anh cũng không muốn ngồi ăn cơm cùng một chỗ với Cao Phượng Kiều và Diệp Chỉ Nhược.

Như vậy sẽ khiến anh không muốn ăn cơm nữa.

Nhưng trong lòng anh vẫn đang thầm cảm kích thái độ của Diệp Hoa Tử đối với mình. Chuyện này làm cho anh rất kinh ngạc, cũng rất cảm động.

Vợ mình thật đúng là một người vợ tốt.

“Không được, Tô Khải, anh mau qua đây ngồi xuống ăn cơm cho tôi.”

Diệp Hoa Tử chỉ tay vào một tấm nệm trên ghế ngồi bên cạnh, cô bày ra dáng vẻ không đồng tình với lời nói vừa rồi của Tô Khải.

Sau đó, cô nhìn lướt qua gương mặt của mẹ và em gái, rồi lạnh nhạt nói: “Ở cái nhà này, con làm chủ, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, bất kỳ sự phản đối nào cũng vô hiệu.”

Lời vừa thốt ra lập tức mang theo khí thế của một nữ vương, chèn ép khiến cho gương mặt của mẹ và em cô lúc này trở nên cực kỳ khó coi, tức giận đến mức há hốc miệng để thở dốc nhưng hiển nhiên là cả nửa ngày trôi qua cũng đều không dám phát ra bất cứ một thanh âm nào.

“Cảm ơn tổng giám đốc Diệp.”

Tô Khải cũng không từ chối nữa, anh dứt khoát ngồi vào bàn ăn và bắt đầu ăn uống.

Loại cảm giác được ngồi ăn cơm ở bàn ăn này thật sự vẫn tốt hơn là ngồi ở trong phòng một mình.

Tuy là biểu hiện của anh không phải rất thô tục, anh cũng rất cẩn thận từng li từng tí, nhưng ở trong mắt của Cao Phượng Kiều và Diệp Chỉ Nhược, thì bọn họ vẫn cảm thấy anh là một con người rất thô tục và xấu xí.

Nhất là khi chứng kiến cảnh Tô Khải dùng đôi đũa chạm vào chén thịt kho tàu và đĩa cá quế kia, ánh mắt của Diệp Chỉ Nhược càng thêm lạnh.

Cạch!

Cô ném bát đũa ở trong tay đi, mở miệng nói như quát: “Con không ăn nữa.”

Cô hậm hực đứng dậy, quay người đi về phòng máy tính chơi game.

Mặc dù cô vẫn chưa được ăn đầy bụng nhưng lúc này thật sự cô không thể nuốt nổi miếng cơm nữa rồi.

Cao Phượng Kiều lúc này vẫn còn có thể nhịn xuống cơn giận ở trong lòng, bà quay mặt đi chỗ khác, lặng lẽ ăn cơm của mình.

Coi như nhắm mắt làm ngơ vậy.

Tuy rằng thức ăn do Tô Khải nấu đều ngon miệng hơn hầu hết những nhà hàng hiện nay, thế nhưng bà không hề cảm thấy cảm kích mà chỉ nghĩ rằng đây là việc Tô Khải phải làm.

Tô Khải có thể làm phục vụ ở nhà của bà, quả là phúc khí lớn của anh ta, vì vậy anh ta nên cảm thấy biết ơn họ mới đúng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp