Gió Rừng Thông Thổi Bay Vạt Áo

Chương 1


1 năm

trướctiếp

Từ lúc Tạ Vãn Nguyệt có ký ức, cô đã biết mình không độc thân.

Chồng cô họ Vạn, tên Ngọc Sơn, lớn hơn cô mười hai tuổi, là người Ninh Thành, luận theo bối phận cô phải gọi anh một tiếng chú.

Liên hôn với các gia tộc là trách nhiệm của người Tạ gia, chú tư và thím tư của Tạ Vãn Nguyệt cũng đến với nhau theo cách này, nhắc đến tình cảm vợ chồng chỉ xem như uống một ly nước, ấm lạnh tự mình biết.

Lứa con cháu Tạ Chân, cha của Tạ Vãn Nguyệt, trong nhà toàn là nam đinh, đến lứa của cô chỉ còn lại ba cô con gái, một người nhỏ hơn cô năm tuổi, một người nhỏ hơn cô mười tuổi, dựa theo quy tắc thuận vị, Tạ Vãn Nguyệt đã định sẽ phải liên hôn với Vạn gia.

Mỗi năm cứ đến tháng Giêng, Vạn gia sẽ phái người lại đây một chuyến tặng lễ vật cho Tạ Vãn Nguyệt. Tính đến nay, Tạ Vãn Nguyệt đã nhận được tổng cộng hai mươi món quà, bao gồm cả món lúc cô vừa chui ra khỏi bụng mẹ.

Tạ gia rất coi trọng cuộc hôn nhân này, nuôi dạy Tạ Vãn Nguyệt thành một cô gái vô cùng xuất sắc, cầm kỳ thư họa không gì không biết, bởi vậy Tạ Vãn Dương đã cười nhạo không dưới một lần, bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn ai để ý đến mấy thứ này, đầu óc mấy người thật sự có bệnh.

Tạ Chân bệnh tật ốm yếu, không sống qua tuổi 30, đã sớm bỏ lại Tạ Vãn Nguyệt và mẹ cô, Lương Mạn, một mình ông ấy đi đến thế giới khác hưởng phúc. Mặc dù Tạ Vãn Nguyệt mất cha nhưng cô chưa từng bị ức hiếp trong gia tộc này, tất cả là vì cô đang gánh trên vai trách nhiệm nặng nề của gia tộc. Mà cũng bởi vì cuộc sống của hai mẹ con còn phải dựa vào gia tộc, Tạ Vãn Nguyệt không hề lơ là, vẫn luôn cần cù chăm chỉ mà học tập, trưởng thành, chờ ngày được gả đi.

Sáng 28 tháng Chạp là ngày Tạ gia tẩy trần.

Ngày cúng ông táo ai nấy đều quay về, mọi người cùng nhau quét dọn, ngôi nhà vốn vắng vẻ đìu hiu hôm nay chật ních người.

Trong phòng không còn gì để dọn nữa, tất cả đều đã sạch sẽ, hương thơm bồ kết tản ra, Lương Mạn và nhóm các bác các thím đi vào nhà bếp rửa đống chén đĩa đã tích bụi một năm, Tạ Vãn Nguyệt chơi đắp người tuyết cùng mấy em trai em gái họ.

Mấy anh chị dâu vẫn chưa về nhà, chỉ có Tạ Vãn Nguyệt nhàn rỗi, cô cầm sách bài tập ngồi dưới hiên nhà, vừa làm bài tập vừa tổng chỉ huy.

“Chị cả, em muốn uống nước.” Tạ Vãn Tinh lon ton chạy đến, gọi cô thật giòn giã.

Tạ Vãn Nguyệt nghe vậy thì đặt sách bài tập xuống, cầm bình giữ ấm bên cạnh rót nước, thổi nguội rồi đưa cho cô bé: “Uống từ từ thôi.”

Tạ Vãn Tinh uống “ừng ực” một hơi rồi đặt cái ly lên sân phơi, quay đầu lại tiếp tục chạy đi chơi.

Sắp đến giữa trưa, trong vườn hoa đầy một gia tộc người tuyết, ánh mặt trời chiếu rọi lên mặt chúng rực rỡ lấp lánh, bọn trẻ con rất vui vẻ, bắt đầu biên kịch, chuẩn bị biểu diễn.

Tạ Vãn Nguyệt xoa đôi tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, đón bọn chúng vào ăn cơm trưa, đám trẻ không chịu, một hai phải chơi tiếp, không biết là đứa nào hô lên: “Chị hai về.”

Tạ Vãn Dương đi về phía âm thanh ấy, đứng yên bên cạnh gia tộc người tuyết.

Vãn Tinh sợ sệt gọi nó: “Chị hai.”

Tạ Vãn Dương đưa tay chạm vào mũi người tuyết, bọn trẻ nín thở, sợ nó không vui sẽ đá đổ người tuyết bọn chúng vất vả lắm mới đắp xong.

“Vãn Dương.” Tạ Vãn Nguyệt đứng lên đón người.

Tạ Vãn Dương làm như mới nhìn thấy cô, xoay người đi về phía bên này, ngồi xuống sân phơi.

Tạ Vãn Nguyệt bảo bọn trẻ nhanh chóng đi ăn trưa nhưng chúng không muốn vì lo lắng cho người tuyết.

Tạ Vãn Dương hù dọa: “Nếu không đi tao đá nó ngay đấy.”

Đám nhỏ vù vù chạy đi, chỉ có Vãn Tinh là không chạy, cô bé thấy trên mặt Tạ Vãn Dương có vết cào, nhất định là bị ức hiếp, trong mắt cô bé ầng ậc nước, hỏi: “Chị hai, có phải thím tư nhỏ lại đánh chị không?”

“Đúng vậy, mày muốn trả thù cho tao sao?” Tạ Vãn Dương cười lạnh.

“Em sẽ đi mách ông nội.”

“Coi chừng cái miệng, mày mà dám hó hé nửa lời tao sẽ đánh chết mày.”

Vãn Tinh bị nó dọa sợ không thốt nên lời, ngập ngừng một lát rồi quay lưng bỏ chạy, không biết tốt xấu.

Tạ Vãn Nguyệt dịu dàng khuyên bảo: “Con bé nó lo lắng cho em, sao em lại nói chuyện với nó kiểu đó.”

“Hảo tâm làm chuyện xấu, nói cho ông già rồi sao nữa, cùng lắm ông ấy dạy dỗ mụ đôi ba câu, lỡ đâu mụ ta ấm ức muốn trút giận, chẳng phải vẫn đổ lên đầu em sao?”

Tạ Vãn Nguyệt im lặng, năm đó chú tư cô đi sai đường, chán cơm thèm phở, thím tư muốn ly hôn nhưng chú tư không đồng ý, níu kéo đến tận lúc thím tư dầu cạn đèn tắt, buông tay nhân gian. Thím tư mất chưa được nửa năm, chú tư liền cưới thím tư nhỏ hiện giờ vào cửa, đến năm thứ hai đã sinh thêm một đứa nhóc.

Lúc đó mặc dù Tạ Vãn Dương còn nhỏ nhưng lòng vẫn mang thù, tìm mọi cách gây khó dễ cho cha mình lẫn người mẹ kế đến sau vượt trước này, càng hận đứa em trai đến mức muốn bóp chết nó mới hả dạ. Bởi vậy, mấy năm nay người một nhà quậy đến gà bay chó sủa.

“Chị còn muốn thi đại học sao?” Tạ Vãn Dương nhìn thấy sách bài tập trong tay Vãn Nguyệt, khinh khỉnh cười.

“Nếu không thì sao đây?”

“Ra nước ngoài, sau đó đừng về nữa.”

“Em tưởng chị muốn đi là được sao? Chị không phải chỉ có một mình.”

“Chị cả, chẳng lẽ chị muốn giống như mẹ của em?”

“Sẽ không.”

“Nhà chúng ta là một cái hang sói, Vạn gia cũng chưa chắc là chỗ gì tốt. Vạn Ngọc Sơn lớn hơn chị nhiều tuổi, anh ta đã là người trưởng thành, mà chị còn chưa vào đại học. Chắc chắn anh ta cũng giống như cha em, tìm phụ nữ ở bên ngoài, thật ghê tởm.”

Tay Tạ Vãn Nguyệt siết lấy cuốn sách bài tập, nói: “Vãn Dương, lời này em đừng nói với ai khác.”

“Thế nào? Chị nghe không lọt tai?”

“Người khác nghe được sẽ không tốt cho em.”

Tạ Vãn Dương lại cười khẩy: “Em không sợ.” Nó tựa đầu vào lan can, nhìn lên không trung: “Những thứ bọn họ thiếu nợ mẹ em, rồi sẽ có một ngày em đòi lại tất cả.”

“Vãn Dương, nhẫn nhịn một chút.”

“Chị cả, từng giây từng phút em đều nhẫn nhịn, nhưng em không thể nhịn giống như chị được. Biết rõ phía trước là hố lửa còn nỗ lực bao năm để nhảy vào đó.”

Tạ Vãn Nguyệt khẽ thở dài, cô cảm thấy đứa bé trước mặt lệ khí quá nặng, có nói thêm nữa cũng vô ích, đợi nó lớn thêm vài tuổi hẳn sẽ ổn hơn một chút. Nhưng cô không biết Tạ Vãn Dương của 5 năm sau sẽ hạ thuốc mê cả nhà rồi cầm 50 vạn tiền mặt trốn khỏi Tạ gia, từ đó vô tăm biệt tích.

Hai chị em trầm mặc trong chốc lát, lão Triệu đến gọi hai người vào nhà ăn cơm, còn nói, người Vạn gia đến rồi.

Tạ Vãn Nguyệt buồn bực, bây giờ còn chưa qua trừ tịch, người Vạn gia tới đây làm gì?

Cơm trưa xong, Tạ Vãn Nguyệt được Tạ Điện Thần gọi đến thư phòng.

Lúc Vãn Nguyệt đi vào, Tạ Điện Thần đang đang nói chuyện điện thoại với Vạn gia, vui buồn đan xen trên mặt, Vãn Nguyệt đứng sang một bên chờ.

Tạ Điện Thần nhanh chóng kết thúc trò chuyện, báo lại cho cô mục đích Vạn gia ghé thăm lần này.

Lão thái thái của Vạn gia năm nay đổ bệnh một trận, cảm thấy mình không khỏe nữa, trùng hợp lại vào ngày gia đình đoàn viên, mọi nhà đều nhất phái vui mừng, duy chỉ mình Vạn Ngọc Sơn là lẻ loi ăn tết trong căn nhà trống. Lão thái thái cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, hy vọng sẽ có một ngày đón tết cùng cháu trai trưởng và cháu dâu trưởng, vậy nên bà ấy mới cho người sang đây đón Tạ Vãn Nguyệt đi Hàng Châu.

Tạ Vãn Nguyệt hỏi: “Cháu phải đi mấy ngày?”

“Qua 15 tháng Giêng rồi về.”

Ồ, trong lòng Tạ Vãn Nguyệt không muốn nhưng cũng không nói ra. Cô nhìn Tạ Điện Thần một chốc, thấy ông không còn gì để nói nữa liền đáp: “Vậy cháu về sắp xếp đồ đạc.”

Tạ Điện Thần “Ừ” một tiếng.

Tạ Vãn Nguyệt đi tới cửa thì dừng lại, quay đầu: “Ông nội ăn tết vui vẻ, cháu xin chúc tết ông sớm.”

Tạ Điện Thần nghe thấy, vừa định đáp lời thì cô đã bước ra khỏi cửa.

Đến giữa trưa Lương Mạn mới hay tin, trong lòng bà ấy khó chịu hồi lâu, cô con gái thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn hiểu chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng bà, đặc biệt là sau khi tang chồng, ngoại trừ sự nghiệp, con gái chính là ánh mặt trời duy nhất trong đời bà ấy. Hôn sự này là do Tạ Chân đồng ý, còn bà thì không, bà hy vọng tương lai con gái có thể ở bên người mình thích, nhưng Tạ Chân một mực kiên trì, hai người cãi nhau một trận. Sau này trước khi tắt thở, Tạ Chân lại đề cập đến hôn nhân của Tạ Vãn Nguyệt lần nữa, ông ấy mong bà lấy gia tộc làm trọng, bà đau đớn không thôi, dù trong lòng không vui nhưng vì tâm nguyện của Tạ Chân, bà vẫn cắn răng đáp ứng. Mười mấy năm qua, bà vẫn luôn thấy hối hận, cũng đến bàn bạc với Tạ Điện Thần nhiều lần nhưng đều bị bác bỏ, lão thái tháing từng thử mang Tạ Vãn Nguyệt bỏ trốn nhưng đều thất bại. Sau này đành kỳ vọng bên phía Vạn Ngọc Sơn, chồng tương lai của Tạ Vãn Nguyệt, có thể từ hôn.

Hiện giờ Vạn gia phái người tới đón Tạ Vãn Nguyệt, đi một chuyến này chính là trần ai lạc định, bà không cam lòng, nhưng lại không còn cách nào khác, ngồi trong phòng nửa ngày, cuối cùng đành vực dậy tinh thần đi giúp Tạ Vãn Nguyệt sửa sang hành trang. Chiếc vali lớn bị nhét tới nhét lui nhưng bà vẫn thấy không thỏa mãn. Bà có quá nhiều thứ muốn cô mang theo nhưng lại mang không hết.

Lúc Tạ Vãn Nguyệt về phòng, cô thấy Lương Mạn đang sửa sang lại hai chiếc vali quá khổ, còn đang định đóng thêm chiếc thứ ba, cô vội vàng ngăn lại: “Mẹ, đừng mang quá nhiều đồ, ngày 16 là con về rồi.”

Lúc này Lương Mạn mới dừng tay, liên miên nói: “Cái vali này là đồ lót và áo len, váy mỏng nhẹ, cái vali này là quần và áo khoác, nghe nói mùa đông bên đó còn lạnh hơn miền bắc nên mẹ mang cho con một cái áo lông vũ, chính con phải chú ý giữ ấm, đừng để bệnh.”

Lần đầu tiên Tạ Vãn Nguyệt cảm nhận được nỗi buồn của Lương Mạn, mẹ cô vẫn luôn là một người phụ nữ độc lập tự cường, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ khó khăn nào. Từ nhỏ bà đã dạy cô cách làm người như vậy, giờ phút này lòng cô nhuộm đầy thương cảm, có hơi muốn khóc, cô kéo tay Lương Mạn, vỗ nhẹ nói: “Mẹ, mẹ đừng lo cho con, hãy tự giữ gìn sức khỏe.” ( truyện trên app T𝕪T )

Lương Mạn lại dặn dò: “Bây giờ Vạn gia vẫn là gia đình kiểu cũ, đông người nhiều quy củ, con sang bên đó phải ngoan ngoãn, thấy cái gì nghe cái gì cũng phải nhẫn nhịn, không được khua môi múa mép với người ta, có biết chưa?”

“Dạ, con biết rồi.” Tạ Vãn Nguyệt nghe lời.

Lương Mạn còn đang muốn nói tiếp thì lão Triệu đã đến gõ cửa, nói lão gia có lễ vật muốn tặng cho Tạ Vãn Nguyệt, Lương Mạn đi mở cửa, lão Triệu đưa cho bà một phong bao lì xì, nói: “Tiền mừng tuổi năm nay của Vãn Nguyệt.”

Tạ Vãn Nguyệt nói cảm ơn, nhờ ông ấy chăm sóc cho ông nội.

Lão Triệu lại nói: “Thu dọn hành lý xong phải đi thôi, Minh Nghĩa đang chờ bên ngoài.”

Tạ Vãn Nguyệt nhìn Lương Mạn, vành mắt Lương Mạn đỏ lên, bà nói: “Đi đi.”

Lão Triệu giúp mang hai cái vali ra xe, Tạ Vãn Nguyệt ôm Lương Mạn từ biệt rồi bước lên xe.

Một đường chạy tới sân bay, mọi nẻo đường toàn là bầu không khí giăng đèn kết hoa đón tết, người người toàn gia đoàn viên, mà cô lại phải rời xa quê hương vào một ngày thế này.

Vừa xuống máy bay đã có xe tới đón, Tạ Vãn Nguyệt được an bài ngồi vào chiếc thứ hai, xe chạy thật lâu, đến 8 giờ tối mới vào tới đại trạch Vạn gia.

Cửa xe mở ra, một luồng khí lạnh ập vào, trên mặt cô phủ một tầng hơi nước lạnh như băng, cô ngẩng đầu nhìn lên, ra là tuyết đã rơi.

Tần Minh Nghĩa dẫn cô xuống xe tiến vào cổng đại trạch, đập vào mắt là một bức tường bình phong thật lớn hai bên cổng, trên đó điêu khắc hoa văn phức tạp, bên cạnh là những tán cây cao lớn rậm rạp, không biết đã bao nhiêu năm tuổi, nhánh cây vươn cao che khuất bầu trời, thậm chí còn nhô ra bên ngoài, mặt sau bức tường là một rừng trúc, lá cây biên biếc xanh xanh, màu trắng tuyết đọng, dưới ánh hoàng hôn chiều tà đặc biệt đẹp đẽ.

Vạn gia là một ‘thất tấn viện lạc’, Tần Minh Nghĩa dẫn Tạ Vãn Nguyệt băng qua hành lang thật dài tiến vào chủ viện. Có người dẫn bọn họ đến tây phòng, Tần Minh Nghĩa lui ra ngoài, người nọ giúp Tạ Vãn Nguyệt thay quần áo, bưng nước cho cô rửa tay, lại bưng một cái bàn cơm nhỏ tới.

Tạ Vãn Nguyệt yên lặng không lên tiếng đánh giá bốn phía, tòa nhà này ước chừng cũng có chút lịch sử, đa phần đồ đạc bài trí theo phong cách cũ, đối với một người quen kiến trúc và trang trí hiện đại thì bước vào nơi này phảng phất như tiến vào một thời không khác.

Trên bàn ăn nhỏ bày ba món, một thịt hai rau, còn có một bát cơm gạo lứt nhỏ và một bát canh, Tạ Vãn Nguyệt ăn uống không ngon miệng, chỉ ăn một lát đã gác đũa, rất nhanh liền có người tới thu dọn bàn ăn nhỏ. Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, mí mắt nặng trĩu, muốn ngủ lại không chỗ dựa, đành phải cố chống đỡ.

Một lát sau, bên ngoài có người tiến vào, người nọ tự xưng là Thu Mạn, thông báo lão thái thái đã tỉnh dậy.

Tạ Vãn Nguyệt đứng dậy đi theo Thu Mạn vào bên trong. Lòng cô tự nhiên khẩn trương, đại trạch xa lạ cùng những người xa lạ khiến cô thấy hơi bất an.

Nội thất bày biện rất đơn giản nhưng nơi nơi lộ ra vẻ lịch sự tao nhã, Tạ Vãn Nguyệt chỉ quét mắt hai vòng liền bị người trên giường thu hút.

Người nọ mặc trung y màu nguyệt bạch, nửa người dựa vào đầu giường, mái tóc đầy sợi bạc được vấn lại bằng chiếc trâm đồi mồi, tuy thần sắc ốm yếu nhưng khí chất tuyệt nhiên không hề giống một lão nhân 87 tuổi.

“Lại đây ngồi đi.” Lão thái thái vẫy tay với Tạ Vãn Nguyệt, giọng nói nhu hòa.

Tạ Vãn Nguyệt ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh, bị bà nắm lấy tay phải, cô để bà vuốt ve mu bàn tay mình.

“Đi đường có mệt không?”

“Dạ không mệt.”

“Đồ ăn có hợp khẩu vị không? Đã cố ý chế biến theo thói quen của cháu.”

“Cảm ơn bà, cháu thấy rất ngon.”

“Sang năm có thể kết hôn rồi.”

“…”

“Vẫn chưa muốn kết hôn sao?”

Tạ Vãn Nguyệt trả lời: “Theo luật cháu vẫn chưa đủ tuổi kết hôn.”

“Vẫn còn là một đứa bé.” Lão thái thái khẽ thở dài, “Đành phải để cháu chịu cực khổ.”

Tạ Vãn Nguyệt ngoan ngoãn mà ngồi, cô không biết mình nên nói gì.

Thấy cô có vẻ mệt mỏi, lão thái thái cho người dẫn cô đi nghỉ ngơi, Tạ Vãn Nguyệt theo chân rời khỏi phòng.

Đợi cô ra khỏi cửa, Thu Mạn mang một chén nước đến cho lão thái thái: “Lúc trước chỉ xem ảnh đã cảm thấy rất xinh đẹp, bây giờ gặp mặt mới thấy còn đẹp hơn trong ảnh, con người lại thông minh ngoan ngoãn, là Ngọc Sơn có phúc.”

“Tuổi hơi nhỏ, Ngọc Sơn đã 32.”

“Sang năm cũng đã hai mươi, trước tiến cứ làm lễ cưới vào nhà, đợi đến tuổi lại đi lãnh chứng sau,”

Vạn lão thái thái cười nói: “Chúng ta có chung suy nghĩ, quay về kêu Ngọc Sơn tới một chuyến, tôi muốn thương lượng với nó một chút.”

“Tôi đã ghi nhớ, hiện Ngọc Sơn vẫn còn đang bận việc bên ngoài, hẳn rất khuya cậu ấy mới về, có lẽ còn uống rượu. Chi bằng ngài cứ đi ngủ trước, tôi sang nói với Tố Phương một tiếng, để sáng sớm ngày mai cậu ấy đến đây thương lượng.”

Vạn lão thái thái gật đầu đồng ý, lại cho bà ấy đi lấy hoàng lịch tới tra ngày lành.

Tạ Vãn Nguyệt được người dẫn một mạch tới tận sâu trong biệt thự, lúc này trời đã tối đen như mực, ánh đèn dọc hành lang dìu dịu chiếu vào những bông tuyết đang đáp xuống, từng đốm lấp lánh rất đẹp mắt, băng qua hành lang dài tới một khu viện nọ, bước vào phòng liền nhìn thấy hai chiếc vali quá khổ đang đứng trong góc tường.

Một người bước ra từ phòng vệ sinh, tự giới thiệu mình là bảo mẫu chăm sóc cho Vạn Ngọc Sơn từ nhỏ, tên là Tố Phương.

“Con cứ gọi ta là dì Phương giống Ngọc Sơn là được, nước tắm đã chuẩn bị xong, con đi tắm cho đỡ mệt.”

Tạ Vãn Nguyệt nói cảm ơn, sau đó mở vali tìm quần áo sạch để thay. Tắm rửa xong cô trở lại căn phòng chuẩn bị cho mình, lúc này mí mắt đã muốn dính lại với nhau, mặc dù đêm còn sớm nhưng cô thật sự chịu không nổi nữa, bò lên giường liền ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ được bao lâu, cô bị một trận ồn ào đánh thức.

Tạ Vãn Nguyệt ngưng thần lắng nghe, là Vạn Ngọc Sơn đã trở lại, anh say rượu, còn dùng đủ mọi cách để mùi rượu tản đi.

Cô có một loại khẩn trương khó nói, trở mình trên giường hai lần, cuối cùng đành vén chăn lên, chạm vào cánh cửa, áp tai lắng nghe. Bên ngoài ước chừng có ba người đang nói chuyện, một giọng nam lạnh lùng khàn khàn do say, một giọng nữ già nua, là dì Phương, còn có một giọng nữ nhẹ nhàng khác đang trấn an Vạn Ngọc Sơn.

Tạ Vãn Nguyệt chần chừ thật lâu, cuối cùng vẫn mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ có hai người, người ngồi trên ghế là Vạn Ngọc Sơn, khuôn mặt lạnh lùng giống như giọng nói, nhưng trên vẻ lạnh lùng ấy lại điểm thêm một vệt ửng hồng, làm nét anh tuấn tăng thêm vài phần mị lực.

Người đang đứng là một phụ nữ trẻ xinh đẹp, mặc chiếc váy len màu tím, chỗ eo thon có đai lưng tinh tế buộc quanh khiến cho vòng eo càng thêm yểu điệu, người phụ nữ cúi người nói gì đó bên tai Vạn Ngọc Sơn, mái tóc dài gợn sóng che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra môi đỏ và chóp mũi tinh tế. Trong không khí tràn ngập mùi rượu có xen lẫn hương thơm ngọt dịu, hẳn là nước hoa trên người cô ấy.

Vạn Ngọc Sơn cảm thấy bên tai ồn ào, trong lòng nóng nảy, bèn đẩy người trước mặt ra, giọng nói mang theo sự bực bội: “Canh nấu xong chưa?”

Ngoài phòng truyền đến giọng nói của Từ Tố Phương: “Xong rồi xong rồi, đến đây.” Lời còn chưa dứt, bà ấy bưng một bát canh đi vào, bước nhanh đến trước mặt Vạn Ngọc Sơn, “Cậu mau uống hết đi.”

Vạn Ngọc Sơn mở mắt ra, đưa tay cầm lấy bát, uống mấy hớp mới cạn, hạ tầm mắt liền bắt gặp một bóng dángi, nhìn chăm chú một lát mới nhận ra Tạ Vãn Nguyệt đang đứng trước cửa phòng phía tây, vẻ xinh xắn toát lên.

Tạ Vãn Nguyệt chợt đón nhận ánh mắt anh, cô cả kinh, ánh mắt ấy sắc bén như mũi dao.

“Cô ta là ai?” Vạn Ngọc Sơn hỏi.

Từ Tố Phương đáp.

“Sao lại ở đây?” Vạn Ngọc Sơn đặt chiếc bát rỗng trong tay xuống bàn thật mạnh, chiếc bát vỡ tan.

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tạ Vãn Nguyệt thấy hơi khó thở, đánh bạo lên tiếng: “Tôi…”

“Đưa tôi đến viện khác!” Vạn Ngọc Sơn đứng lên nhưng không vững, loạng choạng một cái liền được người phụ nữ bên cạnh đỡ lấy.

“Ngọc Sơn, đêm đã khuya rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai rồi đổi.” Từ Tố Phương khuyên anh.

Vạn Ngọc Sơn liếc nhìn bà ấy một cái rồi đi thẳng ra ngoài, người phụ nữ kia bám sát theo: “Ngọc Sơn, anh chậm một chút.”

Trái tim Từ Tố Phương đập lỡ mấy nhịp, đuổi theo ra ngoài.

“Là ai gọi cô ấy tới?” Lửa giận của Vạn Ngọc Sơn càng ngày càng lớn.

“Là lão thái thái.”

“Làm càn! Lão thái thái hồ đồ mà các người cũng nghe theo, chẳng khác gì xem lời tôi nói như đánh rắm!”

Tạ Vãn Nguyệt nghe giọng nói bên ngoài càng lúc càng xa, lúc này mới giải tỏa cảm xúc trong lòng, sống lưng cô ướt lạnh, đoán chừng mồ hôi đã thấm đẫm quần áo, cô buông góc áo ra, xoay người quay về phòng, cởi áo ngủ, nhanh chóng thay một bộ quần áo sạch sẽ, bàn tay lướt qua gương mặt, phát giác trên mặt toàn là nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp