Trở Về 1988

Chương 1: Trở về


1 năm

trướctiếp

Mễ Dương đang thiu thiu nằm trên cái võng, đối diện cậu là một chiếc quạt điện nhỏ chạy êm như một khúc hát ru, mí mắt Mễ Dương mỗi lúc một nặng hơn. Chẳng bao lâu, chuông chiếc điện thoại bên tay cậu vang lên hai tiếng, cầm lên đưa mắt nhìn, là hai khoản tiền cuối cùng trả cho ngân hàng, cuối cùng cũng trả hết tiền vay mua nhà, Mễ Dương thầm thở phào một cái.

Lúc đang chuẩn bị ngủ thì em họ cậu gõ cửa bước vào, gọi: “Anh!”

Mễ Dương giật cả mình, cậu còn chưa ốm dậy, lúc nói chuyện vẫn mang giọng mũi: “Sao thế?”

Đứa em họ đeo kính kia tự nhiên ghé sát vào người Mễ Dương im lặng chẳng nói chẳng rằng, cậu ta nhìn Mễ Dương với ánh mắt như muốn nói gì rồi lại thôi, dáng vẻ coi bộ khó mở lời.

Mễ Dương bị cậu ta nhìn như vậy thì thấy quái quái, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cậu em họ im lặng một lúc, bất thình lình đáp: “Anh à, hôm nay nhà họ Bạch có tiệc đính hôn.”

Mễ Dương hơi ngạc nhiên, nói: “Hả?”

Em họ quan sát vẻ mặt cậu, nhỏ giọng nói: “Chính là tên Bạch Lạc Xuyên kia đó.”

Mễ Dương phất phất tay, nói: “Anh biết là anh ta rồi, nhưng anh ta đính hôn thì liên quan gì đến anh?”

Em họ nói: “Không phải trước đây anh thân với anh ta nhất sao?”

Mễ Dương suy nghĩ một lát, nhíu mày nói: “Ý em là… Anh còn phải tới đó gửi tiền mừng?”

Em họ nhìn vẻ mặt của cậu hơi là lạ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Anh muốn đi hả? Em thấy không ổn lắm, hay là hôm nay anh cứ lên thành phố tránh đi trước đã, lỡ mà hai người đụng trúng nhau thì không hay lắm đâu.”

“Lên thành phố cái gì, ngày mai là lễ mừng thọ bà ngoại nên anh cố tình về một chuyến, còn chưa đón sinh nhật đã đi là sao?” Mễ Dương nghe cậu ta nói mà ù ù cạc cạc, thế nhưng gần đây cậu mới trả hết khoản tiền vay mua nhà, cả người nhẹ nhõm không nợ không nần. Nghĩ đến số tiền lương vừa mới nhận được trong tài khoản, lòng cậu lâng lâng, chẳng để những lời em họ nói trong lòng, mỉm cười đáp: “Không sao đâu, tiền mừng cưới hả, anh vẫn chi được, tối nay anh ghé qua xem thế nào!”

Em họ lập tức nói: “Vậy em đi với anh nhé.”

Mễ Dương nói: “Chuyện cỏn con ấy mà, không cần đâu, anh đến gửi tiền mừng cho anh ta là được.”

Mễ Dương yên trí ở nhà ăn một bữa cơm, trò chuyện tán gẫu cùng bà ngoại một lúc. Bà ngoại của Mễ Dương thương con gái cả nhất nhà, yêu ai yêu cả đường đi lối về nên tất nhiên bà cũng quý đứa cháu ngoại Mễ Dương này nhất. Bà thấy cậu bị cảm thì nhất quyết phải đưa kẹo ngậm nhân sâm của mình cho cậu ăn. Mễ Dương giả vờ giả vịt ăn hai cái, dỗ bà ngoại nghỉ trưa xong thì tranh thủ qua nhà họ Bạch một chuyến.

Lúc cậu đến nơi thì đã là xế chiều, tiếng ve râm ran sau giờ ngọ ngày hè, chỉ nghe tiếng thôi đã thấy nóng bức khó chịu.

Nhà chính của Bạch Lạc Xuyên khá có tiếng trong vùng, chiếm một khu rừng rộng lớn, Mễ Dương đạp xe qua đó mất mười mấy phút. Dọc đường đi, cậu không thể không cảm thán khối tài sản của nhà họ Bạch, đâu chỉ có mỗi mảnh rừng này, nghe nói phía sau nhà còn có hai ngọn núi nữa. Cậu thì chỉ đứng tên một căn nhà nhỏ trên dưới 100 mét vuông là hài lòng, đất nhà họ Bạch rộng lớn như vậy mà cũng có mỗi mình Bạch Lạc Xuyên thừa kế, thật sự là không thể so sánh.

Đến nhà cũ của họ Bạch, Mễ Dương đứng ấn cửa bấm hai lần chuông, cậu vốn định trực tiếp gửi một phong bì tiền mừng cho người ta rồi về, không ngờ rằng người trong nhà vẫn chưa đi ra thì đã gặp Bạch Lạc Xuyên.

Bạch Lạc Xuyên lái xe đến đây, ngay khi chạm mắt với Mễ Dương, anh đạp phanh thắng gấp, sau đó dứt khoát hạ cửa sổ xe xuống, nhìn cậu đầy sắc bén, sâu thẳm trong đôi mắt đẹp của anh là bao cảm xúc lẫn lộn. Anh gằn từng chữ: “Sao cậu lại tới đây?”

Mễ Dương đang ốm, nói chuyện vẫn còn mang giọng mũi: “Nghe nói anh sắp kết hôn, qua thăm anh một chút.”

Bạch Lạc Xuyên liếc cậu một cái thật sâu, nói: “Lên xe.”

Mễ Dương hơi do dự: “Không cần đâu, tôi đạp xe đến, không tiện…”

Bạch Lạc Xuyên không kìm được mà nói: “Tôi bảo cậu lên xe!”

Mễ Dương cũng chẳng vui vẻ gì, trước đây quan hệ giữa cậu và Bạch Lạc Xuyên không tệ, thế nhưng tính cách người này độc tài, ngang ngược, ngông cuồng, chẳng thèm che giấu sự ngạo mạn tỏa ra từ trong xương tủy. Dần dần cậu cũng không còn liên lạc với Bạch Lạc Xuyên nữa, xét về quan hệ thì chỉ gọi là bạn cũ cùng quê. Nhưng hiện tại Bạch Lạc Xuyên sắp kết hôn, cậu cũng chẳng muốn đôi co nhiều, đành thuận theo anh, đặt chiếc xe đạp cũ kia sang một bên, ngồi vào trong ô tô của Bạch Lạc Xuyên.

Chiếc xe thể thao của Bạch Lạc Xuyên có phần thân thấp, sau khi Mễ Dương ngồi vào thì như làm tổ trong đó, chẳng bao lâu đã hắt xì một tiếng, rúc vào ghế với chóp mũi ửng hồng.

Bạch Lạc Xuyên liếc cậu một cái, nói: “Sao cậu biết tôi sắp kết hôn?”

Mễ Dương nói: “À, em họ nói.”

Bạch Lạc Xuyên khẽ mím môi, không nói không rằng.

Bầu không khí trong xe có phần lúng túng, Mễ Dương nghĩ ngợi một lúc, nói thử: “Chúc mừng nhé?”

Bạch Lạc Xuyên cười khẩy một tiếng, trông anh cũng chẳng vui vẻ là bao.

Mễ Dương thấy nhức đầu, đưa tay lên xoa nhẹ, cậu thấy mấy người có tiền này là phiền nhất, chẳng biết trong đầu nghĩ gì, nếu cậu mà có nhiều tiền như vậy thì ngày nào cũng sẽ vui như Tết! Sao không thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp nhỉ!

Bạch Lạc Xuyên dừng xe lại, bỗng nhiên nhíu mày, lại gần đưa tay sờ vào trán Mễ Dương, nói: “Từ nãy tôi đã cảm thấy có gì đó sai sai, sao mà nóng thế… Cậu sốt à?”

Vốn dĩ Mễ Dương đang bị cảm, vừa nãy còn phơi đầu trần đạp đến đây, sau đó lại lên xe ngồi máy lạnh, nên ý thức bây giờ đã không còn tỉnh táo, nghe Bạch Lạc Xuyên nói vậy thì gật đầu, nói: “Hình như là vậy.”

Bạch Lạc Xuyên mắng: “Mình có ốm hay không cũng không biết, cậu là đồ ngốc hả.”

Mễ Dương nghĩ thầm, anh ngốc thì có.

Thế nhưng cậu không dám tranh luận trực tiếp với anh, hồi còn đi học, thủ đoạn dạy dỗ kẻ khác của Bạch Lạc Xuyên rất đỉnh, đến bây giờ cậu cũng không dám khiêu khích người này.

Bạch Lạc Xuyên mỉa mai là vậy, nhưng lực tay vẫn còn xem như dịu dàng, sau khi nửa dìu nửa ôm Mễ Dương vào nhà thì đưa cậu lên phòng nghỉ ngơi trước. Mễ Dương bị anh ném xuống giường, cởi giày rồi cậu mới nhận ra điểm không đúng, vội vàng bật dậy nói: “Không cần, không cần đâu, tôi đến đây là để đưa anh…” Tiền mừng cưới.

Bạch Lạc Xuyên không kìm được mà đáp: “Ai thèm mấy đồng bạc này của cậu chứ, giữ lại cho mình đi. Cậu nằm yên ở đây đừng nhúc nhích, tôi gọi bác sĩ đến.”

Mễ Dương cũng thấy hơi khó chịu vì bản tính thiếu gia của Bạch Lạc Xuyên, thế nhưng cậu càng tức giận thì trông cậu lại càng bình tĩnh, cậu nói bằng giọng điệu khiêm tốn: “Cũng phải, chút chút tiền mừng này của tôi chẳng đáng lọt vào mắt xanh của cậu thật, tôi sẽ gửi thứ khác làm quà vậy.”

Bạch Lạc Xuyên nhìn cậu, nói: “Gửi cái gì?”

Mễ Dương đáp: “Một lời chúc phúc.”

Bạch Lạc Xuyên vẫn nhìn cậu chằm chằm, hỏi: “Thật ư?”

Mễ Dương gật gật đầu, nói: “Đúng thế, tôi gửi xong là về luôn, anh không cần gọi bác sĩ đâu, phiền lắm, bà ngoại tôi còn đang ở nhà chờ tôi về ăn cơm.”

Bạch Lạc Xuyên hít một hơi thật sâu, nói: “Đã đến rồi thì ngồi chút hẵng đi.”

Mễ Dương xốc chăn mỏng định đứng lên, Bạch Lạc Xuyên cản cậu lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, cười mà như không cười: “Nếu cậu đến đây để chúc phúc, vậy thì cũng phải ăn một bữa cơm rồi mới về chứ,rượu đính hôn của tôi, cậu có uống không?”

Mễ Dương nghe anh nói vậy, chỉ có thể gật đầu.

Bấy giờ, Bạch Lạc Xuyên hình như mới bắt đầu thu xếp, chỉ với một cú điện thoại của anh, khu nhà rộng lớn vừa nãy còn đang quạnh quẽ vô cùng, bây giờ đã có không ít người đến, quan khách đến nhanh, chuẩn bị tiệc rượu cũng nhanh. Sau khi được bác sĩ thăm khám, Mễ Dương nghỉ ngơi chốc lát là có thể xuống tầng tham dự tiệc đính hôn.

Mễ Dương liếc nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều, ở chỗ họ, mọi người làm tiệc vào buổi sáng, buổi chiều và buổi tối dành cho “lần hai”, nhưng cậu chẳng biết tiệc đính hôn có cần kiêng kỵ điều này không nữa. Chỉ là trước giờ Bạch Lạc Xuyên vẫn tùy hứng, năng lực làm việc lại mạnh, nên mấy chuyện nhỏ nhặt này, chắc chắn nhà họ Bạch đều thuận theo anh hết.

Mễ Dương cũng quen cô dâu, là hoa khôi trường bọn họ từng học, chết dở là ở chỗ, cô từng có scandal với Mễ Dương, nghe đâu hai người quen nhau vỏn vẹn một tuần… Bây giờ ánh mắt cô nhìn Mễ Dương có phần né tránh, thế nhưng Mễ Dương lại bình tĩnh thản nhiên.

Cô dâu tương lai mang nụ cười cứng đờ trên mặt, hẳn là cô cũng kiêng kỵ việc tổ chức yến tiệc vào buổi chiều, nhưng cô giận mà chẳng dám nói năng gì. Cô khoác trên mình một bộ lễ phục nhỏ, lớp trang điểm trên mặt cũng vô cùng qua loa, trông cô chẳng khác nào một diễn viên lâm thời được gọi tới, chẳng kịp chuẩn bị trang phục gì đã bị lôi xềnh xệch lên bục.

Bạch Lạc Xuyên đứng trên bục, lúc đi mời rượu từng bàn cũng làm như mình là khách mời trong tiệc đính hôn của người khác, chỉ khi đến bàn Mễ Dương, anh mới trưng vẻ mặt hung dữ uống với cậu ba ly.

Bạch Lạc Xuyên nói: “Tình nghĩa bạn học bao nhiêu năm như vậy, chắc cậu không từ chối đâu ha?”

Đợi cậu uống hết, anh lại hỏi: “Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, có tính là anh em không?”

Đến chén thứ ba, Bạch Lạc Xuyên đã ngà ngà say, tay vịn trên bả vai Mễ Dương dùng sức khiến cậu hơi đau, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn Mễ Dương chằm chằm , chẳng khác nào đại bàng muốn ăn thịt người kia vẫn không hề thay đổi, nói: “Cậu nói xem, cậu có được coi là… người bạn tốt nhất của tôi không?”

Mọi người trong bàn cúi đầu uống rượu dùng bữa, không một ai dám hé răng nửa lời.

Mễ Dương chỉ có thể ngửa đầu uống cạn ba ly rượu kia. Rượu đế rót vào bụng, cậu vốn đang bị cảm, lúc này cơ thể càng mệt mỏi hơn, cậu chỉ cảm thấy nhức đầu, choáng váng, không nhớ nổi Bạch Lạc Xuyên nói với mình điều gì, chỉ mơ hồ nhớ rằng Bạch Lạc Xuyên nói với những người xung quanh một câu “Cậu ấy say rồi”, sau đó đỡ cậu lên tầng. Dọc đường đi, Bạch Lạc Xuyên ở bên cạnh nói chuyện với cậu, nói rất nhiều lời bộc bạch tâm tình, có vẻ anh bất mãn với bữa tiệc đính hôn này, phần nhiều là không cam lòng.

“... Em cho rằng cô ta là thứ tốt lành ư? Chỉ là muốn kiếm lời từ chỗ tôi mà tôi, tôi gọi một cuộc điện thoại bảo đến là đến, đuổi đi là đi. Hừ, cô gái mà Mễ Dương em thích hồi đó lại là một ả đàn bà như vậy sao? Tôi nói cho em biết, em muốn cưới cô ta, không có cửa đâu. Thứ tôi không chiếm được thì ai cũng đừng hòng chiếm lấy.”

Mễ Dương cau mày: “Ý anh là gì?”

Bạch Lạc Xuyên giữa cậu thật chặt, cắn răng nói: “Bao năm qua, mắt em mù hay sao mà không thấy? Không nhìn ra được ý của tôi là gì…”

Đầu Mễ Dương như sắp nứt ra, càng ngày càng buồn ngủ, lúc nằm xuống giường, dường như cậu nghe thấy Bạch Lạc Xuyên than thở một câu: “Tôi rất muốn trở lại thuở còn bé, bắt đầu lại từ đầu, quen biết em một lần nữa.”

Mễ Dương thầm nghĩ, cậu cả này còn muốn quay về quá khứ? Nếu là cậu, cậu sẽ không muốn trở về quá khứ một lần nữa, những ngày tháng của hiện tại tốt đẹp vô cùng, sao mà phải dằn vặt?

Nghĩ như vậy, cậu mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Đến lúc tỉnh lại, Mê Dương nghe thấy tiếng trống bỏi giòn vang bên tai, “Cắc cắc tùng tùng”, rất có nhịp điệu.

Mễ Dương cau mày, vừa định vươn tay tắt tiếng chuông báo thức này đi thì nghĩ đến việc điện thoại của mình không có tiếng chuông như vậy, sau khi cố gắng mở mắt ra, cậu mới nhìn rõ người đánh thức mình: Một đôi vợ chồng trẻ mặc quân trang kiểu cũ, trong tay đang cầm một chiếc trống bỏi lắc qua lắc lại đùa với cậu, gương mặt hai người đều vương nét ngây ngô, còn mang vẻ thỏa mãn của bậc làm cha làm mẹ.

“Dương Dương, con nhìn nè, đây là trống bỏi mà bố mua trong chuyến công tác cho Dương Dương đó, con có thích không, có vui không?”

Mễ Dương: “...”

Mễ Dương không vui một chút nào!

Thế nhưng cậu có bất bình kháng nghị thế nào cũng công cốc, bây giờ cậu bị biến thành một đứa bé nằm trong tã lót, trước mặt là bố mẹ cậu hai mươi năm trước với gương mặt phấn chấn tươi trẻ, còn cậu đã trở về thuở còn bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp