Trở Về 1988

Chương 2: Trái cây nghiền nhuyễn


1 năm

trướctiếp

Mễ Dương hiện tại chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, không hề có một chút nhân quyền nào, cậu muốn động đậy tay chân nhưng mà lại bị bó chặt cứng, chẳng thoát ra nổi bằng vốn sức mạnh nhỏ bé của mình, chỉ đành nằm ngửa ở đó mà “y y a a” hết một buổi sáng để biểu đạt sự không hài lòng của bản thân.

Hai vợ chồng vừa mới được thăng cấp lên làm cha mẹ hoàn toàn không biết được ý của cậu muốn gì, cha của Mễ Dương là Mễ Trạch Hải chỉ tay vào khuôn mặt trẻ sơ sinh tràn đầy sức sống của cậu, vô cùng đắc ý nói: “Giọng thằng bé to giống anh.”

Mẹ của Mễ Dương tên là Trình Thanh, bây giờ khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người và khuôn mặt đều vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt tròn tròn như quả trứng ngỗng rất dễ tạo thiện cảm với người khác, lúc cô ấy cười tươi thì đôi mắt cong lại, cô ấy dịu dàng nói: “Cái mũi của thằng bé cũng giống anh nữa nè.”

Mễ Trạch Hải nhìn vợ một cái rồi lại quay sang nhìn con trai, vô cùng vui vẻ nói: “Đúng ha, mà con mắt với cái miệng thì giống em nè, ông bà ta hay nói con trai thường giống mẹ, con trai của chúng ta sau này nhất định sẽ là một thanh niên đẹp trai, mai mốt lớn lên không cần sợ không tìm được vợ.”

Trình Thanh đẩy anh ấy một cái, ngượng ngùng nói: “Anh đừng có nói lung tung.”

Mễ Trạch Hải nói: “Anh đâu có nói lung tung gì đâu. Không phải năm xưa lúc em học cấp hai, cấp ba cũng từng là hoa khôi của trường chúng ta còn gì, chẳng ai nghĩ sau này lớn lên em sẽ gả cho anh cả, nên lúc bọn họ biết tin đều hâm mộ anh muốn chết.” Anh ấy đắc ý nói, không hề có dáng vẻ nghiêm túc chững chạc của người làm cha. Anh ôm Mễ Dương, dùng cái cằm lún phún râu chà chà lên mặt cậu, sau đó hôn cậu một cái rồi nói: “Con trai lớn nhanh lên, sau này nhập ngũ giống cha nhé.”

Trình Thanh ở đằng sau lập tức bảo vệ con trai mình, nghiêm túc nói: “Sau này Dương Dương phải đi học trường quân đội, không giống anh được đâu.”

Mễ Trạch Hải nói: “Ơ kìa, hôm qua em còn khen anh rất tốt cơ mà.”

Mễ Dương chẳng buồn nói nữa, bất lực nhắm mắt lại để khỏi phải nhìn bọn họ.

Cơm chó cứ dồn vào họng cậu từng ngụm từng ngụm như thế thì ai mà ăn nỗi cơ chứ.

Trẻ sơ sinh rất dễ mệt, cả ngày chỉ có ăn với ngủ, hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, nhưng mà thời gian lại trôi qua rất nhanh.

Mễ Dương đoán bản thân hiện tại tầm ba, bốn tháng tuổi, còn chưa lật người được, mấy ngày hôm trước cậu có thể ngóc đầu lên lúc nằm sấp đã đủ khiến cha mẹ trợn tròn mắt ngạc nhiên rồi. Nhưng mà bọn họ lại không có cho cậu nằm sấp nhiều, đa số thời gian cậu đều phải nằm ngửa, bởi vì phải nằm ngửa cho nên tầm nhìn của cậu cũng bị hạn chế rất nhiều, thỉnh thoảng nhìn thấy được lịch treo tường mới biết được bây giờ đang là tháng mười hai.

Mễ Dương chớp chớp đôi mắt, tháng mười hai năm 1988, trùng sinh về hồi vừa ra khỏi bụng mẹ, nói trắng ra là phải làm lại ngay từ đầu.

Mấy ngày sau, thời tiết càng ngày càng lạnh, ban đêm trong doanh trại quân đội yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng gió thổi đang cào rít bên ngoài cửa sổ.

Mẹ của Mễ Dương ôm cậu đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô ấy hiện ra vẻ lo lắng, Mễ Dương dùng bàn tay nhỏ xíu sờ sờ lên mặt cô ấy, bàn tay bị cô ấy nắm lấy đưa lên miệng cắn nhẹ một cái, thở dài nói: “Dương Dương cũng lo lắng lắm đúng không? Cha của con dẫn đội của mình ra ngoài huấn luyện ngoài trời mà sao bây giờ còn chưa có về, lỡ may mà gặp tuyết lở thì sao đây…”

Mễ Dương chớp mắt mấy cái, cậu nhớ rõ cha của cậu là bộ đội dã chiến, sau này do sức khỏe không tốt chỉ đành phải chuyển đi địa phương khác, nhưng mà ông ấy vẫn kiên trì ở lại trong quân đội hơn hai mươi năm mới về hưu, lần này chắc sẽ không có gì nguy hiểm đâu.

Nhưng mà bây giờ cậu còn chưa biết nói, chỉ có thể dùng tay vỗ về an ủi mẹ mình.

Trình Thanh chơi với con trai một lát thì tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, cô ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay vào trong nhà nấu sẵn canh gừng và nước nóng để chờ chồng mình về là có thể dùng ngay.

Lúc Mễ Trạch Hải về tới nhà, trên người dính đầy hạt tuyết, anh ấy giẫm giẫm chân ở ngoài cửa mấy cái rồi mới đi vào trong nhà, sau khi vào nhà thì cả tai và mặt của anh ấy đều bị đông lạnh đến đỏ cả lên, nhưng mà đôi mắt anh ấy vẫn rất sáng ngời, nhìn thấy vợ con mình liền nhe ra một hàm răng trắng tinh cười nói: “Thanh Nhi, anh về rồi nè. Dương Dương, cha về rồi đây.”

Trình Thanh vội vàng đứng dậy nói: “Anh chờ em tí, em đi hâm lại canh cho nóng.”

Mễ Trạch Hải cười ha hả nói: “Hâm nhiều nhiều chút nha, lát nữa mấy người bạn của anh sẽ tới chơi đó.”

Mễ Dương tò mò ngẩng đầu lên nhìn, nhưng mà cậu còn quá nhỏ, dù có dùng hết sức ngóc đầu dậy thì cũng chỉ có thể nhìn thấy được một góc nhỏ, ở bên ngoài phòng truyền tới rất nhiều tiếng bước chân, còn có giọng của nhiều người đang chào hỏi nhau, cười ha hả nói: “Chào chị dâu.”

Sau đó người nọ lại nói: “Đại đội phó nói đúng, có vợ thương thật là sướng, buổi tối về là có sẵn canh nóng để ăn.”

Người ở bên ngoài có giọng nói rất lớn, có lẽ là do trong doanh trại có rất ít gia đình chịu đi tòng quân theo họ, đặc biệt là khi doanh trại còn tọa lạc trong núi rừng thăm thẳm thế này, nên khi gặp được người thân của những chiến sĩ khác, họ mới không nhịn được mà nói nhiều đôi ba câu.

Người nọ nói tiếp: “Chị dâu không biết đâu, đáng lẽ ra là bọn em đã về từ sớm rồi, lúc xuống núi tuyết dày tới mức che hết cả đường đi, lại đụng phải vị Chính ủy mới tới còn chưa có quen đường nên xe bị lọt xuống hố tuyết, may mà gặp được bọn em giúp lôi cả người lẫn xe ra khỏi đó đấy. Ở trên xe còn có cả vợ và con của Chính ủy nữa, đứa trẻ nhỏ cỡ Dương Dương nhà chúng ta thôi á, khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh tới mức xanh tím, nhìn tội quá trời tội luôn.”

Trình Thanh giật mình hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Thế bọn họ bây giờ hiện đang ở đâu, đã ổn lại rồi chứ?”

Anh lính kia cười ha hả nói: “Không sao, không sao, chỉ là xe bị hư mất rồi, nên đại đội phó phải sai người tới đón về. À đúng rồi, Chính ủy còn bảo lát nữa sẽ tới đây cảm ơn đại đội phó nữa đó.”

Trình Thanh có chút mất tự nhiên, mặc dù bây giờ Mễ Trạch Hải là một đại đội phó nhưng mà tiền lương của bộ đội cũng chẳng dư dả gì, ngôi nhà nhỏ này của bọn họ cộng lại chỉ có hai cái chén sứ, bây giờ còn không có đủ ly để tiếp đãi khách, điều này khiến cô ấy luống cuống, không biết phải làm sao. Cô ấy nhỏ giọng nói với Mễ Trạch Hải một câu, nhưng do sống trong quân đội đã lâu nên tính cách Mễ Trạch Hải khá tùy tiện, anh ấy khoát khoát tay cười nói: “Không sao đâu, chính ủy Bạch lớn tuổi hơn anh, em cứ lấy tạm cái chén nào cũng được, anh ấy không quan tâm tới mấy thứ đó đâu.”

Mễ Dương nằm ở trong phòng bên cạnh đang cố gắng xoay người, cậu nghe được câu của cha mình thì đôi chân mày khẽ nhăn lại, chính ủy Bạch? Sao nghe tên hơi quen quen.

Chờ Mễ Dương dùng hết sức xoay được người lại, chính ủy Bạch cũng đã tới rồi, anh ấy không tới một mình mà còn dắt theo vợ và con trai, đứa bé ban nãy bị bảo đông lạnh kia giờ được bọc kín trong tấm thảm len Cashmere ấm áp, chiếc mũ dày cùng chất liệu trên đỉnh đầu che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, nhìn qua có vẻ béo núc ních.

Trình Thanh rót hai chén canh gừng nóng cho bọn họ, nói: “Chính ủy, sao anh còn dắt cả vợ con tới thế này, lỡ như bị lạnh nữa thì phải làm sao bây giờ! “

Bà Bạch thoạt nhìn lớn hơn Trình Thanh vài tuổi, cô ấy nắm tay của Trình Thanh cười nói: “Không sao đâu, em chính là Trình Thanh mà đại đội phó Mễ nhắc tới đúng không, trên đường đi anh ấy cứ nhắc tới em, đi thôi, chúng ta vào bên trong trò chuyện, để cái đám đàn ông thô kệch này ở đây tán dóc với nhau đi. “

Nói xong, cô ấy kéo Trình Thanh đi vào phòng bên cạnh, Trình Thanh vừa vào phòng lập tức thở nhẹ ra, cô ấy không giỏi ứng phó với những tình huống như thế này, vào trong đây nói chuyện phiếm với bà Bạch thế mà lại thoải mái hơn một ít.

Mễ Dương đang cố gắng ngóc đầu dậy, vừa lúc nhìn thấy người phụ nữ trẻ đang đi vào cùng mẹ mình, cậu há hốc mồm, sau khi nghe bà ấy cười cười tự giới thiệu xong lại càng giật mình.

"Bà cái gì mà bà, chị lớn hơn em có mấy tuổi thôi, chị tên là Lạc Giang Cảnh, em gọi “chị Lạc” là được rồi!” Người phụ nữ tháo mũ xuống, để lộ ra mái tóc uốn nhẹ, thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi và hợp mốt. Cô ấy đặt đứa bé mà mình ôm lên giường rồi tháo mũ cho bé, một gương mặt nhỏ nhưng vô cùng nghiêm túc và xinh đẹp lập tức lộ ra, bé đang nhắm mắt, môi mím chặt, lông mày nhỏ xinh cũng nhíu lại.

Cô ấy cười nói: “Đây là con trai của chị, tên là Bạch Lạc Xuyên, nó giống y hệt cha nó vậy đó, mặt mày cứ nhăn nhó suốt thôi, không đáng yêu như con em gì hết! “

Mễ Dương cứng đờ nhìn cô ấy, cậu chớp chớp mắt, đừng nói là như cậu đang nghĩ đó nha - nhưng cái tên thốt ra từ trong miệng bà Bạch cùng với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mặt này, thật sự rất dễ liên tưởng tới Bạch Lạc Xuyên sau khi trưởng thành, cậu chủ của cậu có một túi da không tồi, ngay cả bộ dáng khi anh ấy tức giận cũng chỉ làm người khác cảm thấy hai mắt sáng ngời, rung động trong lòng.

Bà Bạch lại đây sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Mễ Dương, thậm chí còn lấy khăn tay lau nước miếng bên khóe miệng của cậu, cười ha ha bảo: “Dễ thương ghê…”

Mễ Dương: “... A? “

Bà Bạch kinh ngạc hỏi: “Mới bây lớn mà bé nó đã học nói rồi à? “

Trình Thanh cười nói: “Không có, em rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cho nên mỗi ngày cứ đọc thơ Đường cho nó nghe, có lẽ là nó bắt chước em, biến thành một nhóc nhiều chuyện đấy ạ. “

Bà Bạch nói: “Vậy cũng tốt mà, giáo dục ban đầu khá quan trọng đấy. “

Trong phòng ấm áp, hai người phụ nữ nói nói cười cười một lát là đã thân thiết ngay, bà Bạch vừa nhìn đã biết là cô chiêu trong gia đình giàu có, thế nhưng cô ấy lại chẳng kênh kiệu hay gì cả, bất kể Trình Thanh nói cái gì thì cô ấy cũng có thể đáp lời, có lẽ là có ý cảm ơn, cô ấy đối xử với Trình Thanh và con của cô ấy thân mật hơn một ít. Không bao lâu sau, bên ngoài có người gõ lên cửa gỗ, kế đó là một giọng nam trầm vang lên: “Giang Cảnh? “

Bà Bạch đứng dậy mở cửa, Mễ Dương cũng được Trình Thanh bế lên, vừa lúc ngẩng đầu thấy được chính ủy Bạch đang tiến vào. Nhìn gương mặt nghiêm túc và tuấn tú tuy còn trẻ nhưng giữa mày đã hằn nếp nhăn kia, Mễ Dương biết những người này một trăm phần trăm là người nhà của Bạch Lạc Xuyên rồi, so với hai mươi mấy năm sau, bộ dáng của chính ủy Bạch gần như không thay đổi, ông ấy vẫn đứng thẳng tắp và nghiêm mặt như cũ, tiến vào xong thì nói với hai người: “Xe đã về rồi, đồ mang tới anh cũng lấy ra một phần. “

Bà Bạch vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá, anh đưa thẳng tới đây đi. “

Không qua bao lâu lính cảnh vệ đã ôm một cái thùng xốp lại đây, thùng hình vuông, bên trong là một hộp trái cây tươi nhỏ, chuối và cam là nhiều nhất, còn lại là một ít cà chua vừa đỏ vừa to.

Mấy tháng nay Mễ Dương chỉ toàn phải uống sữa bột, giờ đang mùa đông mà đột nhiên ngửi được mùi trái cây tươi, thế là cái mũi cậu không nhịn được hít hít mấy cái.

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đang nghiêm mặt nhắm mắt ngủ bên cạnh cũng cũng nhúc nhích tay chân, người còn chưa tỉnh mà đã quay đầu đi tìm đồ ăn trước rồi.

Bà Bạch nói: “Đây là bữa phụ cho bé nó, đang là mùa đông nên không tiện mang nhiều, chị chia một ít của Lạc Xuyên cho con trai em, khi tới chị có hỏi qua đại đội phó Mễ, trẻ ba tháng tuổi là có thể ăn một ít trái cây nghiền nhuyễn rồi. “

Trình Thanh vội vàng xua tay, đỏ mặt nói: “Không cần đâu ạ, sao em có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ, nhiều quá... “

Hiện tại việc trồng cây trong nhà kính còn chưa được phổ cập, mùa đông ở phương Bắc đa phần chỉ có cải trắng, củ cải, khoai tây là nhiều, thi thoảng có một ít rau xanh là đã tốt lắm rồi, bởi vậy trái cây từ phương Nam tới như thế này rất là hiếm thấy, đặc biệt là khi còn là một hộp to như thế, Trình Thanh rất ngại nhận lấy.

Bà Bạch lại cười, cô ấy xin một cái muỗng nhỏ, sau đó cắt một quả chuối ra dạy Trình Thanh cách đút bé ăn, tính tình cô ấy vừa tỉ mỉ lại vừa dịu dàng, Trình Thanh cũng mới vừa làm mẹ, bên cạnh không có người lớn, cho nên có rất nhiều chuyện không hiểu khi nuôi con, bây giờ được cô ấy cầm tay dạy cách cho bé ăn trái cây nghiền nhuyễn như thế này, trong lòng Trình Thanh có chút cảm kích.

Mễ Dương ăn một muỗng chuối nghiền, cậu chép chép miệng, thơm ngọt quá chừng.

Nhóc con quậy phá bên cạnh tuy chỉ mới nửa tuổi nhưng đã có thể xoay người một cách thuần thục rồi, bé bò ra khỏi chiếc thảm len Cashmere của mình, vừa kêu “a a” vừa duỗi tay túm lấy cái muỗng, nom cực kỳ ham ăn.

Bà Bạch chọc chọc chóp mũi của bé: “Mèo con tham ăn của mẹ, cho em nó một xíu thì có sao đâu? Con chờ đi, chút nữa về nhà mẹ cho con ăn.”

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên cực kỳ không vui, còn muốn ăn, thấy cái muỗng đưa tới bên miệng Mễ Dương, bé cũng đuổi theo, trong mắt chỉ còn thấy mỗi cái muỗng thôi, thiếu chút nữa đã gặm luôn môi của Mễ Dương rồi.

Mễ Dương ngửa đầu ra sau, mặt mũi đỏ bừng không chịu ăn nữa. Ăn cái gì mà ăn, nước miếng của Bạch Lạc Xuyên thiếu điều rớt lên mặt cậu rồi kìa!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp