Mười Một Năm Hạ Chí

Chương 49: Gửi cho em một lá thư lúc sáng sớm


10 tháng

trướctiếp

Giống như một con đường không có phương hướng, đi nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng đi tới điểm cuối cùng.

Bức thư cô gửi đi chưa thành, lúc này đã được hồi đáp lại.

Hạ Ly chưa bao giờ trải qua tâm trạng mâu thuẫn như vậy, cô không nói nên lời, chỉ muốn khóc.

Rất lâu sau đó, cô mới lên tiếng: “Có một chuyện em còn chưa nói với anh…”

Lời còn chưa dứt, cô chợt nghe xung quanh có tiếng cười.

Cô và Yến Tư Thời cùng quay đầu lại nhìn, có một nhóm bốn năm bạn nam nữ đi tới, nghe bọn họ nói chuyện, hình như là đang tính ra ngoài mua chút đồ nướng BBQ.

Đó là những người đến tham gia bữa tiệc ngày hôm nay, tất cả đều là thành viên lớp mười tám.

Khi bọn họ đi đến phía cầu, đột nhiên nhìn sang phía bên này, một người trong số đó nhận ra anh, ngạc nhiên hỏi: “Cậu có phải là Yến Tư Thời của lớp quốc tế không?”

Yến Tư Thời không nói gì, anh không quen biết bọn họ, chỉ khẽ gật đầu thay cho lời chào.

Sau đó anh hơi nghiêng người, che chắn kỹ cho Hạ Ly, anh sợ cô thấy không thoải mái.

Sau khi người bạn đó nhận ra anh, những người còn lại cũng lần lượt chào hỏi, bọn họ nhìn thấy trong lòng anh còn đang ôm lấy một người, cũng không muốn gây thêm ồn ào, nói đùa: “Đã làm phiền rồi, chúng tôi đi bây giờ đây.”

Cho đến khi tiếng cười xa dần, Yến Tư Thời mới nhìn Hạ Ly: “Vừa rồi em muốn nói gì?”

Hạ Ly lắc đầu: “Em sẽ nói sau với anh. Chúng ta mau về thôi.”

Yến Tư Thời cũng không nói thêm, anh buông tay ra, khoảnh khắc cô lùi ra phía sau, trái tim anh thấy trống rỗng.

Hai người quay về từ cửa sau.

Cuộc trò chuyện trước đó đã kết thúc, mọi người ngừng tụ tập quanh ghế sô pha, bắt đầu lập nhóm hai nhóm ba tiếp tục nói chuyện phiếm.

Vốn dĩ bọn họ muốn lẻn vào mà không thu hút sự chú ý, nhưng mọi chuyện không theo ý muốn, vừa bước vào trong phòng, Nhiếp Sở Hàng lập tức vẫy tay nói lớn: “Xin chào!”

Nhiếp Sở Hàng đang đứng ở cầu thang dẫn lên tầng hai, bên cạnh là Lâm Thanh Hiểu và một số học sinh khác từ lớp mười tám, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn sang và tiến đến vây xung quanh anh.

Sau đó, Dương Tịnh, Tiêu Vũ Long, Chu Toàn cũng vây quanh họ.

Mọi người giống như nhìn thấy sinh vật lạ: “Là người thật nè.”

“Là người thật.”

Yến Tư Thời: “......”

Tất nhiên bị vây quanh như thế này thì không thể tránh khỏi việc chào hỏi, Hạ Ly nhìn thấy anh bị mọi người xúm lại bao quanh giống như bảo vật quốc gia, nhất thời không thể rời đi được, đành tính đứng sang một bên chờ anh.

Yến Tư Thời đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô một lúc rồi buông ra.

Hạ Ly lập tức dừng lại.

Yến Tư Thời vô cùng nhẹ nhàng và lịch sự nói với mọi người đang đứng xung quanh anh: “Xin lỗi, chúng ta có thể nói chuyện sau được không? Tôi phải đi chào hỏi những bạn mới đến đã.”

Hạ Ly đi theo Yến Tư Thời đến một bên cầu thang.

Nhiếp Sở Hàng cười nói: “Cảm ơn cậu đã cho tôi mượn nơi này.”

Yến Tư Thời nói: “Không có gì.”

Lâm Thanh Hiểu kinh ngạc: “Đây là nơi ở của cậu sao?”

Yến Tư Thời gật đầu: “Tôi đã từng sống ở đây khi còn học trung học.”

Lúc này, Hạ Ly bỗng cảm thấy khó hiểu, không phải anh sống cùng ông bà ngoại hay sao?

Lâm Thanh Hiểu nói: “Nhiếp Sở Hàng nói với tôi rằng cậu có việc nên không thể tới được.”

Yến Tư Thời nói: “Xong việc rồi nên tôi mới về đây.”

Lâm Thanh Hiểu cười nói: “Cảm ơn cậu nhé, cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều.”

Yến Tư Thời nói: “Hẳn là vậy.”

Lâm Thanh Hiểu lại hỏi: “Cậu vừa mới đến sao?”

“Tôi đến từ chiều rồi, vừa mới nghỉ ngơi ở trong phòng.”

Lâm Thanh Hiểu mỉm cười và nháy mắt với Hạ Ly: “Hạ Hạ, cậu làm phù dâu, giúp mình tiếp đón thật tốt vị khách quý này nhé.”

Một lúc sau, Tiêu Vũ Long và những người khác cũng đến, tiếp tục câu chuyện vừa rồi.

Yến Tư Thời không có ấn tượng sâu sắc với họ, nhưng vì họ là những người có ít nhiều tiếp xúc với anh hồi còn học trung học, lại còn là bạn cùng lớp của Hạ Ly, nên anh cũng kiên nhẫn hơn.

Sau khi trò chuyện được một lúc, Hạ Ly và Yến Tư Thời cùng đi đến bàn ăn để lấy đồ uống.

Lon nước mà Hạ Ly đã uống trước đó không biết bị ném đi đâu, vì vậy cô đã mở một lon khác.

Yến Tư Thời cũng lấy một lon.

Hạ Ly cười: “.....Sao lại bắt chước em thế. Trước kia anh cũng như vậy.”

Cô đang nói đến lúc còn học trung học, khi ở tiệm trà sữa, Yến Tư Thời cũng gọi một lon nước chanh lạnh giống cô.

Những ngón tay mảnh khảnh của Yến Tư Thời nhẹ nhàng kéo phần móc của nắp lon, bật nhẹ lên, “phụt” một tiếng, anh nói: “Đồ uống mà em thích hương vị nhất định sẽ không tệ.”

…..Anh nói những lời này dường như đang khen cô.

Lúc này một bài hát với giai điệu nhẹ nhàng đang phát trên dàn âm thanh.

Hạ Ly hỏi: “Anh có cảm thấy hơi ồn ào không?”

“Anh không sao.”

“Em không nghĩ rằng anh sẽ cho Nhiếp Sở Hàng mượn nơi ở đấy.”

Giọng điệu của Yến Tư Thời vô cùng bình thản: “Dù sao thì cũng là bạn thân nhất của em kết hôn.”

Hạ Ly bật cười: “Thì ra là vậy sao.”

Cô lén nhìn anh, nhấp một ngụm Thất Hỉ, vị ngọt dâng lên trong cổ họng.

Bữa tiệc cũng không kéo dài quá lâu, hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày hôm sau, Lâm Thanh Hiểu và Nhiếp Sở Hàng còn rất nhiều việc phải chuẩn bị cho ngày mai nên phải về sớm.

Sau khi tiễn những người khác ra về, Lâm Thanh Hiểu mới rời đi.

Lâm Thanh Hiểu hỏi Hạ Ly và Từ Ninh: “Tối nay hai cậu ngủ lại nhà mình được không? Mình có mang theo hai bộ váy cưới, mãi không chọn được bộ nào đẹp hơn, các cậu tư vấn giúp mình với.”

Từ Ninh nói: “Không thành vấn đề.”

Ở phía bên kia, Nhiếp Sở Hàng chào tạm biệt Y�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp