Mười Một Năm Hạ Chí

Chương 50: Bạn trai


10 tháng

trướctiếp

Đôi môi lúc đầu hơi lạnh, giật nhẹ, giống như bị điều khiển bởi thứ tình cảm đã kìm nén bấy lâu trong lòng, cùng với bản năng khao khát khám phá đối phương.

Nụ hôn này nhẹ nhàng nhưng cũng không kém nồng nhiệt.

Yến Tư Thời cảm nhận được sự mát lạnh của kem đánh răng vị chanh bạc hà, anh không ngừng nghĩ đến mùa hè năm đó, nhớ đến chai nước chanh đông lạnh.

Anh miễn cưỡng buông ra khi cô không thể thở nổi, tay đập nhẹ vào ngực anh, anh mới dừng lại.

Cô áp trán vào ngực anh, cố gắng bình ổn lại hơi thở, anh cúi đầu nhẹ nhàng hít ngửi mùi hương từ làn da của cô, mái tóc của cô toả ra hương thơm mát lành, giống như vườn táo dưới cơn mưa.

Hai người đứng rất lâu không nói gì.

Trong không gian vang lên tiếng tim đập, Hạ Ly ngẩng đầu.

Giờ phút này Yến Tư Thời cũng cúi đầu.

Cả hai nhìn nhau, muốn nói gì đó nhưng lại quên hết.

Hai người không cầm lòng được nữa mà tiếp tục ôm lấy nhau.

Đó là một nụ hôn dài, dường như thời gian kéo dài mãi mãi, sau cùng bọn họ mới tách ra.

Hạ Ly vẫn dùng ngón tay nắm chặt lấy vạt áo anh, trong đôi mắt nhuốm chút sương mù mờ mịt: “....Cả đêm qua anh không ngủ chút nào sao?”

Yến Tư Thời nhìn vào đôi mắt cô, kiềm chế bản thân để không hôn cô lần nữa: “Trời gần sáng anh mới ngủ được tầm một tiếng.”

“Anh không mệt sao?”

“Nhìn thấy em thì không thấy mệt nữa.”

Hạ Ly cảm thấy trong lòng mình dường như có tiếng mưa tí tách rơi, đó là cơn mưa đêm qua anh đã phải chịu đựng một mình, làm trái tim cô mềm nhũn: “.....Anh cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Cô nhìn đồng hồ: “Hôm nay anh có kế hoạch gì không?”

“Tối nay anh ăn cơm với ông bà ngoại.”

“Vậy bây giờ anh trở về ngủ tiếp đi, được không?”

Yến Tư Thời nhìn cô, luyến tiếc nói: “Em biết anh không thể ngủ được mà.”

Nhưng anh đã thức gần như cả đêm, dưới mắt cũng có quầng thâm xanh tím. Cô thừa nhận rằng Yến Tư Thời trông hơi mệt mỏi và lười biếng như thế này, ở một khía cạnh khác, trông thật quyến rũ, nhưng cô không thể để anh tùy hứng.

“Anh chờ em gửi tin nhắn đã.” Cô nói.

Tin nhắn được gửi cho Lâm Thanh Hiểu, cô hỏi cô ấy có cần giúp đỡ gì trong ngày hôm nay không.

Lâm Thanh Hiểu nói không cần, cô ấy và Nhiếp Sở Hàng hôm nay sẽ đi đón các bạn cùng lớp đại học và giúp họ sắp xếp chỗ ở.

Hạ Ly đặt điện thoại xuống nhìn Yến Tư Thời: “Em đưa anh về nghỉ ngơi nhé?”

Yến Tư Thời đồng ý.

Hạ Ly bảo Yến Tư Thời đợi một lát, sau đó cô đi lên lầu vào nhà Lâm Thanh Hiểu, cầm lấy chiếc túi xách và chạy ra xe.

“Muốn em lái thay không?”

“Không cần đâu.” Yến Tư Thời nói: “Cũng không xa lắm.”

Ngôi biệt thự vào ngày mưa toát lên vẻ cô đơn trống rỗng.

Lúc Hạ Ly bước vào không ngừng suy nghĩ, tối hôm qua Yến Tư Thời ở một nơi tĩnh lặng như tờ thế này đã cảm thấy như thế nào.

Cô tự nhiên đi thẳng vào phòng ngủ của Yến Tư Thời hôm qua.

Yến Tư Thời đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng kéo đi, giải thích rằng hôm qua anh vừa mới trở về, nơi này vừa mới tổ chức tiệc tùng, quản gia cũng không có thời gian dọn dẹp xong xuôi.

Căn phòng ngày hôm qua thực ra là phòng dành cho khách, bình thường anh sẽ ở trên lầu.

Anh kéo tay cô lên tầng.

Cả hai đi lên tầng hai, bước qua một hành lang dài lát

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp