Đừng Như Vậy Đối Với Anh

Chương 17


10 tháng

trướctiếp

Ôn Nịnh chống khuỷu tay lên cửa xe xem điện thoại, gió ở bên ngoài cửa sổ thổi tung mái tóc xoăn bồng bềnh của cô, mang đến một hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không khí, theo gió bay đến bên của Văn Nghiêu.

Văn Nghiêu không tự chủ được mà nuốt nước bọt, trong vô thức cảm thấy khát nước, nhưng lại ngại không dám kêu cô đóng cửa lại.

Lúc chuẩn bị về đến nhà cô, Ôn Nịnh liền ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, chỉ vào phía trước thuận miệng phân phó: “Đi đến phía trước rẽ phải, đi đến nội thành phía Đông.”

“Cô đi đến đó có việc sao?” Tuy rằng cảm thấy khó hiểu nhưng Văn Nghiêu vẫn nghe theo lời cô, di chuyển đến đó.

Sau đó liền nghe Ôn Nịnh thản nhiên đáp: “Đúng vậy, tôi đi gặp bạn trai tôi.”

“Gặp ai cơ?” Văn Nghiêu thiếu chút nữa không cầm được tay lái, nhanh chóng nhìn cô một lần nữa, lại hỏi lại một lần: “Cô nói cô muốn đi gặp ai?”

Bạn trai? Chính là nói cái tên đàn ông trẻ tuổi ở cạnh nhà của Thẩm Ngật sao?

Cô vậy mà lại quanh minh chính đại thừa nhận ở trước mặt của anh.

“Đi gặp bạn trai tôi, cậu ấy học ở trường đại học Nam Khê.” Giọng điệu của Ôn Nịnh vẫn như bình thường.

Vừa rồi cô cùng Lục Thư Dương nói chuyện phiếm, biết buổi tối cậu không bận gì cả. Vừa đúng lúc hôm nay cô không cần tự mình lái xe, có thể bắt Văn Nghiêu làm nô dịch đưa cô đi gặp Lục Thư Dương.

Văn Nghiêu tức giận nói: “Ôn Nịnh, cô không cần phải quá đáng như vậy.” Sao có thể trắng trợn đi tìm tiểu tam như vậy chứ?

“Tôi lại không phải là bạn gái anh, anh dựa vào cái gì mà quản tôi?”

“Cô không sợ tôi đi nói cho Thẩm Ngật biết hay sao?”

“Anh đi nói đi, cũng nói luôn chuyện ở trong cầu thang máy hôm đó cho Thẩm Ngật biết đi.”

“Cô…” Văn Nghiêu tức giận đến đỏ bừng mặt.

Không thể dùng lời nói để đối phó với cô, Văn Nghiêu liền muốn chuyển hướng đi ở giao lộ phía trước, trực tiếp đưa cô về nhà.

Ôn Nịnh nhìn ra được ý đồ của anh, không thèm để ý mà nghịch tóc, khẽ cười nói: “Anh không muốn đưa tôi đi cũng không sao, lát nữa tôi sẽ tự mình đi.”

Văn Nghiêu căng thẳng đến mức không nói được lời nào nhưng cũng không đổi hướng đi nữa, thuận lợi đi vào trong nội thành.

Làm sao anh có thể yên tâm để cho người phụ nữ này đi gặp tình nhân một mình chứ, ngộ nhỡ bọn họ muốn hâm nóng tình cảm, buổi tối liền lên giường với nhau thì phải làm thế nào bây giờ!

Chờ đến khi Thẩm Ngật trở về, anh phải hướng Thẩm Ngật giải thích như thế nào mới được đây?

Còn không bằng để cho anh đi theo nhìn chằm chằm Ôn Nịnh, không để cho cô có cơ hội làm xằng làm bậy.

Hiện tại Văn Nghiêu đã hối hận đến mức xanh cả ruột vào.

Lúc trước anh không nên do dự, càng không nên lén tiếp xúc với Ôn Nịnh, nếu sớm đem chuyện nói cho Thẩm Ngật biết thì tốt rồi.

Nếu không thì anh đã không rơi vào kết cục như hiện tại, không dám nói thật với anh em tốt của mình, ngược lại còn bị Ôn Nịnh dùng chuyện trong thang máy uy hiếp nữa chứ.

Tới đại học Nam Khê đại, Ôn Nịnh ưu nhã đeo kính râm xuống xe, trước khi đóng cửa xe còn để lại cho anh một câu: “Ở chỗ này chờ tôi.”

Văn Nghiêu vươn đầu ra khỏi cửa xe, lớn tiếng hét: “Cô chú ý chừng mực cho tôi đó.”

Người đàn ông tóc đỏ đẹp trai đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Nhưng bản thân anh chỉ lo tức giận, căn bản không quan tâm những người xung quanh như thế nào.

Tuy rằng cảm thấy nơi này chính là đại học danh giá, người đi lại cũng rất nhiều, bọn họ chắc cũng sẽ không đi quá giới hạn. Nhưng Văn Nghiêu ngồi ở trong xe được một lát vẫn không không nhịn được mà xuống xe, trộm đi theo ở phía sau.

Chính mắt anh thấy Ôn Nịnh đi vào một cửa hàng bánh ngọt, sau đó ôm một chàng trai trẻ tuổi.

Nước da của chàng trai so với trước đó đã rám nắng đi nhiều, nước da màu bánh mật khỏe mạnh, mũi cao, đôi môi hồng hồng, dáng vẻ tươi trẻ tỏa nắng, toát ra một loại khí chất đáng ghen tỵ.

So với trước đây thì vẻ ngoài hiện tại của cậu đã thuận mắt hơn rất nhiều. Đoán chừng cũng sẽ được rất nhiều cô gái nhỏ trong trường yêu thích.

Lúc này, điện thoại của anh rung lên, Văn Nghiêu còn cho rằng là đồng nghiệp đang thúc giục anh quay về mở cuộc họp liền nhanh chóng click mở WeChat lên.

Click vào thì mới phát hiện tin nhắn không phải là do đồng nghiệp nhắn, mà là đến từ Thẩm Ngật: [Đã về nhà rồi sao?]

Anh nhìn thời gian trên góc phải màn hình điện thoại, nếu không phải trên đường đột nhiên thay đổi phương hướng thì đã sớm đưa được Ôn Nịnh về nhà rồi.

Văn Nghiêu nhìn xuyên qua cửa kính thấy Ôn Nịnh đang ve vãn người yêu, chột dạ mà gãi gãi tai, lúc đánh chữ ngón tay cũng run theo: [Tôi đã đưa cô ấy về nhà, vừa rồi quên nói với cậu.]

Thẩm Ngật: [Vậy thì tốt.]

Một chút cũng không tốt! Bạn gái của cậu đang hẹn hò cùng với người đàn ông khác đó.

Nhưng Văn Nghiêu hoàn toàn không dám nói với Thẩm Ngật.

Anh cùng Thẩm Ngật đã làm bạn bè tốt mười mấy năm, lúc trước còn cùng nhau xây dựng sự nghiệp. Thẩm Ngật đối với Ôn Nịnh có bao nhiêu cố chấp, Văn Nghiêu là người hiểu rõ nhất.

Nếu Thẩm Ngật biết anh cùng Ôn Nịnh có một đoạn quá khứ, ngày đó bọn họ còn trong cầu thang máy…Văn Nghiêu thật sự không dám tưởng tượng phản ứng của Thẩm Ngật lúc đó sẽ thế nào.

Thấy bản thân sắp bỏ lỡ thời gian mở cuộc họp, Văn Nghiêu liền sốt ruột gửi tin nhắn cho Ôn Nịnh, giục cô nhanh chóng trở về.

Nhưng người phụ nữ kia chỉ lo tán tỉnh nhân tình, căn bản không có thời gian xem điện thoại.

Cuối cùng Văn Nghiêu chỉ có thể gửi tin nhắn vào trong nhóm, đem hội nghị ngày hôm nay dời sang ngày mai.

May mắn là đó là một nhóm nhỏ tạm thời và Thẩm Ngật không có ở trong đó nếu không sẽ bị lộ mất.

Mãi cho đến khi chân của Văn Nghiêu đã đau mỏi vì phải chờ một lúc lâu ở bên ngoài thì Ôn Nịnh mới tách ra khỏi chàng thiếu niên kia, đi ra khỏi tiệm bánh ngọt.

Văn Nghiêu vội vàng rời mắt sang chỗ khác, đôi mắt nhìn về phía khoảng không, giả vờ như không quen biết bọn họ.

Chờ chàng thiếu niên kia rời đi, Văn Nghiêu mới trở về bên cạnh xe, mở cửa ngồi vào ghế lái, trong động tác còn mang theo sự bực bội khó nói thành lời.

Ôn Nịnh ngồi vào ghế phụ, lần này cô tự giác thắt đai an toàn, không nhân cơ hội chọc ghẹo anh nữa.

Lúc khởi động xe, thoáng nhìn nụ cười chói mắt trên gương mặt cô, Văn Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Hẹn hò với người đàn ông khác vui như vậy sao?”

Ôn Nịnh từ từ quay đầu nhìn về phía anh, ý cười càng thêm sâu, đôi mắt sáng ngời giống như dòng sông nhuốm màu ánh trăng, sóng sánh rung động lòng người.

Nhưng những lời mà cô nói lại không hề

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp