Đừng Như Vậy Đối Với Anh

Chương 18


10 tháng

trướctiếp

Sáng hôm sau, khi Ôn Nịnh đi xuống lầu, cô lại mang cho Văn Nghiêu một tách cà phê khác.

Nhớ lại chuyện xấu hổ ngày hôm qua, Văn Nghiêu vội vàng xua tay từ chối: “Không, tôi không buồn ngủ.”

“Yên tâm, tôi chưa đụng vào ly cà phê này.” Ôn Nịnh nhét cà phê vào tay anh, cười tủm tỉm nói: “Cầm lấy đi, trước đây Thẩm Ngật cũng không có đãi ngộ như vậy đâu.”

Nghe đến nửa vế sau, Văn Nghiêu có chút chấn động.

Anh không từ chối nữa, anh uống một ngụm cà phê nóng hổi, vị đắng cứ thế tràn vào trong cổ họng.

Ôn Nịnh lên xe, thuận miệng hỏi: “Ảnh chụp ngày hôm qua tôi gửi cho anh, anh không lưu lại đó chứ?”

Giọng điệu của cô bình tĩnh giống như là đang nói chuyện không liên quan đến bản thân mình vậy.

Văn Nghiêu đang uống cà phê, nghe được lời này, không cẩn thận mà bị sặc, anh ho khan một tiếng, mặt đỏ bừng: "Hả, cô đang nói cái gì vậy?"

Ảnh chụp như vậy sao có thể giữ lại chứ?

Tối hôm qua, Ôn Nịnh đột nhiên gửi cho anh một tấm ảnh selfie trước gương.

Văn Nghiêu đang lái xe đi đâu đó, nhìn thấy bức hình liền đỏ mặt đi ra ngoài, đợi nửa phút sau mới có bình tĩnh hỏi cô đang làm gì vậy.

Hai phút sau, Ôn Nịnh trả lời: [Tôi vốn muốn gửi bức ảnh này cho Thẩm Ngật, nhưng lại gửi nhầm cho anh.]

Gửi cho Thẩm Ngật sao.

Nghĩ đến những bức ảnh riêng tư như vậy của cô sẽ được gửi cho Thẩm Ngật, Văn Nghiêu lại cảm thấy có chút ghen tị.

Anh rõ ràng không có quyền ghen tuông nhưng anh lại không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình.

Tình huống lúc đó thật sự vô cùng xấu hổ, Văn Nghiêu cũng không biết nên trả lời lại như thế nào, đành phải giả vờ như không nhìn thấy, cũng không trả lời lại cô nữa.

“Tại sao không nói chuyện?” Ôn Nịnh tiếp tục hỏi: “Tôi hỏi thật đấy, anh không giữ lại ảnh sao?”

Văn Nghiêu kiên quyết phủ nhận: “Đương nhiên là không, tôi đã sớm xóa ảnh ở trong tin nhắn thoại rồi."

Văn Nghiên không có lưu lại ảnh chụp nhưng ở phần lịch sử trò chuyện cũng không xóa đi, bức ảnh đó vẫn im lặng nằm ở trong hộp thoại.

Ôn Nịnh làm như trút được gánh nặng: “Vậy thì tốt, nếu không, một ngày nào đó Thẩm Ngật phát hiện trong điện thoại của anh có ảnh của tôi, quan hệ của chúng ta liền không thể nói rõ ràng được rồi.”

Văn Nghiêu đặt ly cà phê trong tay xuống, giấu diếm nói: "Chúng ta không có bất kỳ quan hệ mờ ám nào, sợ cái gì chứ?"

Ôn Nịnh cười không trả lời, bắt đầu chuyển đề tài: "Anh có muốn cùng tôi làm giao dịch ngày hôm nay không?"

Văn Nghiêu vừa định khởi động xe, lại dừng động tác lại, lo lắng chớp chớp mắt.

Hai tay Ôn Nịnh chống ở thành ghế, cúi người hướng về phía anh: "Nếu như anh đồng ý, tối nay tôi sẽ không đi tìm cậu ta, có được không?"

Trong lòng Văn Nghiêu liên tục do dự, sau đó nghe được tiếng đồng ý rất nhẹ của Văn Nghiêu: "Được."

Rất nhiều chuyện đều là như vậy, sau lần đầu tiên, thì những lần sau đó đều luôn dễ dàng mà đồng ý.

Văn Nghiêu phối hợp quay đầu, hướng về phía cô.

Trống ngực anh đập như sấm vang, anh nhắm mắt lại, không dám đối diện với đôi mắt sáng trong veo của cô.

Ôn Nịnh rất có kiên nhẫn, chậm rãi tới gần anh.

Mùi thơm ngọt ngào quyến rũ trên người càng lúc càng đậm, mái tóc mềm mại như lông vũ lướt qua gò má của Văn Nghiêu.

Sau khi nhắm mắt lại, các giác quan khác liền trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, Văn Nghiêu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô phả vào chóp mũi mình.

Hơi thở của họ quyện vào nhau, cuối cùng môi họ cũng chạm vào nhau.

Có một loại xúc cảm ướt át mềm mại lướt qua cánh môi, anh không hề phòng bị liền bị cô xâm nhập vào trong một cách dễ dàng.

Văn Nghiêu đột nhiên mở mắt ra, bắt gặp ý cười trong mắt cô.

Sau khi tách ra, Ôn Nịnh ở trước mặt anh liếm liếm khóe môi dưới, động tác quyến rũ khó tả: “Cà phê hình như hơi đắng, ngày mai sẽ pha thêm chút đường cho anh.”

Tai của Văn Nghiêu nóng lên, anh xấu hổ hỏi lại cô: “Em, không em nói chỉ chạm vào một chút thôi hay sao?”

“Đó là yêu cầu của ngày hôm qua.” Ngữ khí của Ôn Nịnh vô cùng thản nhiên.

“Yêu cầu của mỗi ngày sẽ không giống nhau sao?” Văn Nghiêu kinh ngạc mà nói lớn hơn bình thường.

“Đúng vậy, em không phải đã nói với anh rồi sao?” Ôn Nịnh híp mắt cười nhìn anh, trong mắt có chút gợn sóng.

“Em nói khi nào?” Bị lừa gạt, Văn Nghiêu có chút buồn bực xen chút tủi thân.

“À, vậy thì xin lỗi, em lỡ quên mất.” Ôn Nịnh nghịch mái xoăn trên vai cô, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, xin lỗi một cách không có thành ý.

Cô rõ ràng là cố ý làm vậy.

Lúc này Văn Nghiêu giống như một thiếu niên thuần khiết bị lừa gạt và lợi dụng, vừa xấu hổ vừa khó chịu, nhưng lại không nói được lời nào.

Nín thở, anh khởi động xe, lái xe ra khỏi khu dân cư, hòa vào dòng xe cộ ở bên ngoài.

Đến công ty, trước khi xuống xe, Văn Nghiêu tức giận dặn dò: “Dù sao em cũng đừng quên đã hứa cái gì với tôi, tối nay đừng đi gặp cậu ta nữa.” Ôn Nịnh cởi dây an toàn nói: “Yên tâm đi, tối nay em có tiệc xã giao, vô cùng bận rộn, không có thời gian đi tìm cậu ấy đâu.”

Văn Nghiêu sửng sốt một lúc, sau khi hiểu ra thì trợn tròn mắt: "Em đang đùa tôi đấy à?"

Nếu cô vốn dĩ không có thời gian để hẹn hò vậy thì vừa rồi không phải anh bị cô lừa hôn hay sao?

Ôn Nịnh cười ngọt ngào bước xuống xe, vẫy tay chào anh: "Tối nay anh không cần đón em, em cùng đồng nghiệp ra ngoài giao lưu, ngày mai gặp lại."

Cô nói xong liền đóng cửa xe lại, không co Văn Nghiêu có cơ hội tiếp tục nói chuyện.

Văn Nghiêu buộc phải nuốt những lời đang định nói vào trong bụng, tức giận đến mức hai tay nắm thành nắm đấm đập mạnh vào tay lái.

Người phụ nữ đáng ghét này luôn tìm cách lừa dối anh bằng nhiều cách khác nhau.

Đáng ghét hơn nữa chính là lần nào anh cũng bị lừa, vẫn luôn không rút được kinh nghiệm.

Sau khi vượt qua cơn tức giận ban đầu, Văn Nghiêu không tự chủ được mà bắt đầu hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi.

Lần này so với lần trả thù ở cầu thang máy lần trước thì khác nhau rất nhiều, lần này cô nhẹ nhàng cắn môi

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp