Đừng Như Vậy Đối Với Anh

Chương 57


10 tháng

trướctiếp

Hôm nay, Thẩm Ngật cùng một vài vị doanh nhân và cựu sinh viên nổi tiếng khác đã được mời đến đại học Nam Khê tham dự tọa đàm.

Thời điểm anh ở trên khán đài giảng thuật, trong lúc nhất thời bất ngờ nhìn thấy được một bóng hình quen thuộc đang ngồi ở hàng cuối cùng với bạn của anh.

Thiếu niên có ngoại hình tương tự anh, người bên cạnh cũng là người anh từng gặp ở phòng tập thể dục một lần.

Thẩm Ngật liếc nhìn một cái rồi làm như không có chuyện gì mà rời mắt đi.

Mà người ngồi ở đằng sau là Lục Thư Dương cũng không ngờ được rằng buổi tọa đàm mà cậu tới tham dự do sự đề cử cực lực của cố vấn vậy mà lại gặp được “Tiểu tam” đã cướp đi Ôn Nịnh.

Lúc này cậu mới nhớ tới việc bản thân đã nhấn vào tài khoản WeChat chính thức của trường học và cũng đã đọc phần giới thiệu của buổi tọa đàm được công bố một tuần trước.

Vị khách mời đầu tiên được giới thiệu chính là người lúc này đang ở trên khán đài, tên của anh chính là Thẩm Ngật, từng học ở khoa máy tính nổi tiếng nhất của trường đại học Nam Khê.

Phía dưới là một đoạn lí lịch được sắp xếp vô cùng hấp dẫn, xây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có thể đưa công ty đi được đến đỉnh cao giống như hiện tại đích xác không phải người bình thường có thể làm được.

Nhưng một người thành công như vậy trong mắt người ngoài vậy mà lại sống lặng lẽ trong nhà một người phụ nữ, cam tâm tình nguyện làm tình nhân ngầm lâu như vậy. Anh rõ ràng là có rất nhiều sự lựa chọn khác nhưng lại cứ muốn cướp đi Ôn Nịnh của cậu.

Thật sự là một người vô cùng khó hiểu.

Tạ Gia cũng thấy được người đứng ở trên sân khấu, nhớ tới bản thân đã từng nhìn thấy người đó cùng với bạn gái của Lục Thư Dương bên nhau, sau đó không bao lâu, Lục Thư Dương liền chia tay với bạn gái, cũng không khó để đoán bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Cậu vỗ vỗ bả vai của Lục Thư Dương, hạ giọng quan tâm: “Thư Dương, cậu không sao chứ? Có muốn rời đi trước hay không?”

Lục Thư Dương lấy lại tinh thần, miễn cưỡng nở nụ cười giống như không có chuyện gì nói: “Tớ không sao, khó có cơ hội học tập hiếm có, cứ lắng nghe cẩn thận là được.”

“Được.” Tạ Gia lại nhìn các bạn học xung quanh một lượt, một lần nữa dựa sát vào Lục Thư Dương: “Cậu yên tâm, chuyện đó tớ không nói với bất cứ người nào cả.” Cho nên không ai biết nguyên nhân chân chính mà Lục Thư Dương chia tay với bạn gái, mọi người chỉ là cảm thấy tiếc hận mà thôi.

Lục Thư Dương gật gật đầu, biểu tình vẫn cô đơn như cũ: “Tớ biết. Cảm ơn cậu!”

Nói xong lời này, Lục Thư Dương vừa ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt trầm tĩnh như nước của Thẩm Ngật, vội vàng dời đi tầm mắt, cúi đầu tránh né.

Chờ đến khi buổi tọa đàm kết thúc, tới phần những sinh viên đưa ra câu hỏi, mọi người nêu ra nghi vấn của chính mình, người trên khán đài dùng giọng nói trầm thấp trả lời từng câu hỏi một một cách rõ ràng rành mạch.

Lục Thư Dương vẫn cúi đầu như cũ, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua có chút thất thần.

Tạ Gia nhìn thấy người bạn tốt của mình như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, nghiến răng nghiến lợi mà đứng lên: “Xin hỏi Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Ngật ngước mắt lên, đưa tầm mắt đầy áp bức về phía của cậu.

Những bạn học cùng giáo sư ở xung quanh cũng nhìn về phía của cậu, trong lúc nhất thời Tạ Gia khó tránh khỏi có chút khẩn trương cùng hoảng loạn.

“Tạ Gia?” Lục Thư Dương nhẹ giọng gọi.

Tạ Gia liếc nhìn cậu một cái, nắm tay thành quyền, lấy hết can đảm đem câu hỏi của mình nói ra thành lời: “Tôi muốn hỏi một chút về quan điểm của Thẩm tiên sinh, ngài cảm thấy tình yêu quan trọng hay là đạo đức quan trọng hơn?”

Những người khác hỏi đều là những vấn đề chuyên nghiệp cùng định hướng công việc, chỉ có một mình cậu đột nhiên hỏi về vấn đề tình cảm.

Lục Thư Dương vốn dĩ cũng cho rằng Tạ Gia có vấn đề nghiêm túc muốn hỏi, không nghĩ tới cậu sẽ đột nhiên hỏi ra một câu như vậy.

Bạn tốt chính là thay cậu hỏi, trong lòng Lục Thư Dương hiểu rõ.

Trong lòng ngay lập tức dâng lên một loại cảm giác phức tạp khó nói thành lời.

Ngay khi câu hỏi sắc bén này được đưa ra, cơ hồ toàn bộ mọi người ở trong hậu trường đều quay đầu nhìn lại chỗ này.

Tạ Gia nín thở căng thẳng nhìn anh chằm chằm: “Vấn đề này, có thể nhờ Thẩm tiên sinh trả lời giúp được không?”

Thẩm Ngật liếc mắt nhìn về phía người ngồi bên cạnh cậu là Lục Thư Dương, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc, cuối cùng cũng đưa ra một câu trả lời: “Ở trong lòng của tôi, bất cứ thứ gì cũng đều đứng sau vợ của tôi.”

Vẻ mặt của Tạ Gia ngay lập tức trở nên trống rỗng: “Ngài, vợ của ngài sao?” Anh ta cùng với bạn gái cũ của Lục Thư Dương kết hôn hay sao?

“Đúng vậy. Cậu có thắc mắc gì sao?” Âm thanh của Thẩm Ngật trở nên lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm không thấy đáy, tựa hồ là đang nhìn cậu, cũng tựa hồ là đang nhìn Lục Thư Dương, người đang ngồi ở bên cạnh cậu.

Ban đầu Tạ Gia vốn muốn làm cho Thẩm Ngật phải khó xử, nhờ đó có thể trút giận thay cho bạn của mình nhưng không ngờ nhờ đó lại nghe được tin tức như vậy.

“Không còn nữa.” Cậu cúi đầu ngồi lại vị trí cũ, tỏ ra áy náy mà nhìn về phía Lục Thư Dương, lại thấy hốc mắt của hắn bỗng dưng đỏ lên, phải cắn răng chịu đựng mới không khóc ngay tại chỗ.

Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, rất nhiều những bạn học cùng lớp chạy lại chỗ này, hỏi Lục Thư Dương cùng với thầy Thẩm đứng trên khán đài có phải là có quan hệ họ hàng gì hay không, nếu không sao hai người bọn họ lớn lên lại giống nhau như vậy được cơ chứ!

Lục Thư Dương không thèm để ý đến bất kì ai, giơ tay che mặt chạy đi ra ngoài.

Tạ Gia không yên tâm mà đuổi theo nhưng khi cậu đi ngang qua một góc của một tòa nhà dạy học, nghe được thanh âm nghẹn ngào của Lục Thư Dương: “Tạ Gia, tớ một ở một mình một lát.”

“À, được.” Tạ Gia dừng chân lại, cũng không bước lên nữa.

Lục Thư Dương một mình chạy đến bên hồ nước cạnh trường học, trốn ở sau núi giả nơi mà có ít người qua lại.

Cậu ngồi xổm xuống,`thân thể không tự chủ được mà run rẩy, cành liễu xanh biếc mềm mại trên đỉnh đầu tung bay.

Một lúc sau, Lục Thư Dương lau nước mắt, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nhấn vào khung thoại mà cậu đã cố định trên top đầu của WeChat.

Còn chưa gõ được ra chữ, đôi mắt lại một lần nữa đẫm lệ, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ không rõ ràng.

Lục Thư Dương đành phải lại giơ tay lau nước mắt, cánh mũi phập phồng hai cái, khóc nức nở gửi tin nhắn cho Ôn Nịnh: [Chị, chị kết hôn rồi sao?]

Vì sao lại không nói cho cậu biết chứ.

Vài phút sau Ôn Nịnh mới trả lời lại cậu: [Đã gặp qua anh ấy rồi sao?]

Hôm nay Thẩm Ngật đã được một thầy giáo cũ của cô mời đến buổi tọa đàm tại trường đại học Nam Khê, về chuyện này cô biết rất rõ.

Lục Thư Dương: [Phải, chị đã kết hôn với anh ta rồi sao?]

Ôn Nịnh: [Vẫn chưa. Nhưng bnj chị đã đính hôn, hôn lễ dự kiến sẽ tổ chức vào ngày 16 tháng 6 năm nay, em có thời gian tới hay không?]

Nước mắt mà Lục Thư Dương đang cố nén nhanh chóng tuôn rơi lã chã, giọt nước mắt to dài rơi trên màn hình điện thoại, phản chiếu đôi mắt đỏ thẩm của cô.

Cssuj ta dùng sức cắn chặt môi dưới, nỗ lực để cho chính mình không khóc ra thành tiếng.

Cũng may là bọn họ chỉ là nhắn tin mà thôi cho nên Ôn Nịnh không nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của cậu.

Lục Thư Dương ra vẻ kiên cường mà trả lời: [Nếu em có thời gian, em sẽ đến tham dự hôn lễ của chị.]

Trước khi gửi đi, cậu còn cố ý thêm một biểu tượng đáng yêu ở cuối câu giống như lúc trước.

Cuối tuần, Ôn Nịnh cùng Thẩm Ngật chính thức cùng nhau về thăm nhà anh.

Trước khi bọn họ rời đi, Thẩm Ngật đã gọi điện thoại trước, chú Thẩm cũng cố ý không ra ngoài, ở trong nhà chờ đợi.

Ôn Nịnh vốn cho rằng bố của Thẩm Ngật cũng là người trầm lặng ít nói, sau khi gặp mặt mới biết được ông lại là người hài hước và dí dỏm đến như vậy.

Cô nghe nói hiện tại ông đang là giáo viên ngôn ngữ kí hiệu trong một tổ chức dành cho trẻ em đặc biệt, hơn nữa ông còn được đám trẻ vô cùng thích.

Sau khi đón hai người họ vào trong phòng khác, lúc ngồi xuống, chú Thẩm cười sảng khoái nói: “Trước kia lúc chú thúc giục Thẩm Ngật tìm đối tượng yêu đương đứa nhỏ này vẫn luôn nói đã có bạn gái, còn nói hai người đã yêu đương nhiều năm rồi. Chú còn tưởng rằng đứa nhỏ này không muốn chú nhắc tới nữa nên cố ý lừa gạt chú. Cách đây không lâu đứa nhỏ này lại đột nhiên nói muốn kết hôn, vậy mà đã dọa cho chú kinh sợ rồi.”

Ôn Nịnh sửng sốt một chút, rất nhanh cô đã phản ứng lại. Cô nói: “Thật ngại quá chú, trước kia cháu vẫn luôn cảm thấy chưa phải là thời điểm thích hợp cho nên không tới thăm chú.”

Nói xong lời này, Ôn Nịnh cầm lấy cốc nước uống một ngụm, tầm mắt nhìn về phía Thẩm Ngật, anh vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt chuyên chú mà ôn hòa.

Cô vừa đặt cốc nước xuống, Thẩm Ngật đã giúp cô rót thêm.

Ôn Nịnh thu hồi tầm mắt, trong lòng khó tránh khỏi có chút phức tạp, lồng ngực dân

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp