Đừng Như Vậy Đối Với Anh

Chương 60


10 tháng

trướctiếp

Trong suốt kỳ nghỉ đông, Ôn Nịnh và Thẩm Ngật đều ở trong nhà với hệ thống lò sưởi ấm áp.

Ngoài trời gió lạnh đang gào thét, hai người ngồi trên tấm thảm len mềm mại đọc sách, xem phim và chơi game.

Khi bông tuyết bắt đầu rơi, nhìn vào trong phòng sẽ thấy sách và tay cầm bị vứt sang một bên, hai người thân mật ôm nhau, lăn lộn trên mặt đất vài vòng rồi cùng nhau uốn éo.

Mùa đông qua đi, lớp tuyết đọng trên cành dần tan, cây lựu đã mọc ra chồi non mới.

Rất nhanh sẽ đến tiết Thanh Minh.

 

*Tiết thanh minh: Ngày lễ Tết Thanh Minh không có ngày cố định thời gian bắt đầu từ ngày 4-5/4 (sau khi kết thúc tiết xuân phân) và kết thúc vào khoảng 20-21/4 dương lịch (khi bắt đầu Tiết Cốc Vũ). Vào ngày lễ này con cháu cùng nhau kéo về thăm mộ của tổ tiên, cùng nhau dọn dẹp quét rửa mộ phần và bày mâm cúng cho tổ tiên mong tổ tiên phù hộ cho con cháu luôn khỏe mạnh bình an.

Mưa xuân cũng trở nên nặng hạt hơn, cần gạt nước gạt qua gạt lại, một chiếc Mercedes màu đen đang chạy trên con đường nhựa.

Trong núi mưa sương mù mịt, rừng rậm được mưa gột rửa một trận khiến cho lá cây càng thêm xanh tươi, giọt nước từ đầu lá nhỏ xuống tựa hồ cũng có màu xanh của lá cây.

Xe dừng lại dưới chân núi, một người đàn ông cao gầy bước ra khỏi ghế lái, trên ngón tay thon dài của anh cầm một chiếc ô màu đen, đi vòng qua bên kia xe đỡ một người phụ nữ mặc váy đen bước ra khỏi xe.

Đây là lần đầu tiên Ôn Nịnh đến thăm nghĩa trang này.

Bia mộ của mẹ Thẩm Ngật được đặt ở đây.

Đi qua những tấm bia mộ giống nhau, cả hai dừng lại trước một ngôi mộ riêng biệt ở góc đông nam của nghĩa trang.

Bia mộ chỉ có một hàng chữ đơn giản, bên trên dán một tấm ảnh của người phụ nữ, trước bia mộ, cầu thang được dọn dẹp sạch sẽ, có một bó hoa và cây xanh xinh đẹp, vài cánh hoa bị nước cuốn đi, rơi vào những vũng nước ở bên cạnh.

“Những thứ này hẳn là bố của anh để lại, ông ấy thường xuyên đến nơi này.” Thẩm Ngật giải thích.

Ôn Nịnh chậm rãi gật đầu.

Sau đó, Ôn Nịnh cầm ô, Thẩm Ngật cúi người giúp mẹ quét mộ.

Anh không nói nhiều, chỉ trầm giọng nói: “Con đã kết hôn rồi, hiện tại đang sống vô cùng tốt.”

Sau đó, bên cạnh bó giấy lưu niệm màu xanh nhạt, anh nhẹ nhàng đặt xuống một bó hoa loa kèn trắng tinh khôi.

Ánh mắt của Thẩm Ngật liếc nhìn người phụ nữ trên tấm bia đầy vẻ phức tạp, sau đó anh thu hồi tầm mắt, ôm lấy vai Ôn Nịnh, tay còn lại cầm ô nói: “Đi thôi.”

Mùa xuân ở Nam Khê cũng ngắn ngủi giống như mùa thu vậy, khiến cho người ta không kịnh tinh tế cảm nhận, thời tiết liền bắt đầu nóng lên, mùa hè chính thức xuất hiện.

Một đêm nọ, lúc Ôn Nịnh ngẩng đầu lên vô tình nhìn thấy bầu trời đầy sao xinh đẹp, liền vội vàng gọi Thẩm Ngật ra sân ngắm sao.

Ôn Nịnh ngồi trên xích đu, chậm rãi đung đưa: “Trời hôm nay đúng là đẹp hiếm thấy, trên trời cũng xuất hiện rất nhiều sao.” Những ngôi sao rải rác trong màn đêm xanh đen, giống như những đốm sáng nhỏ chìm vào dải ngân hà.

“Đúng vậy.” Thẩm Ngật đứng bên cạnh xích đu, cùng cô nhìn lên bầu trời đêm.

“Ồ, đúng rồi, hôm nay em nhìn thấy anh ở Công viên Khoa học Kỹ thuật.”

Thẩm Ngật hơi ngạc nhiên trả lời: “Em cũng đến đó sao?”

Ôn Nịnh gật đầu: “Em đi đến đó cùng với khách hàng.”

“Sao em không nói cho anh biết?”

“Không phải anh phải đi dự hội nghị thượng đỉnh trong ngành hay sao? Em sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến anh cho nên chưa nói. Hơn trong suốt quá trình em đều đi cùng với khách hàng, không có thời gian để xem điện thoại.”

Trò chuyện một hồi, gió chiều cũng không biết đã ngừng thổi từ khi nào, không khí trong sân nhanh chóng trở nên ngột ngạt.

Ôn Nịnh chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng, sau lưng còn lấm tấm mồ hôi: “Sao bên ngoài lại nóng như vậy chứ?”

“Có muốn vào trong nhà không?” Thẩm Ngật cúi đầu nhìn cô.

“Em muốn ở chỗ này một lát.”

“Em chờ anh một chút.” Nói xong, Thẩm Ngật liền xoay người bước vào trong phòng.

Không biết anh lấy đâu ra một chiếc quạt tay, đứng bên cạnh quạt cho cô.

Hơi nóng tiêu tán, Ôn Nịnh thoải mái nhắm mắt lại, dựa vào xích đu chậm rãi đung đưa.

“Quạt lâu như vậy rồi, anh có mệt không?”

“Không mệt.”

“Anh nghỉ ngơi một lát đi!” Ôn Nịnh cười nắm cổ tay Thẩm Ngật, bàn tay anh lạnh như một khối ngọc: “Ôi, sao tay anh lại lạnh thế?”

Tay Ôn Nịnh luồn vào trong gấu áo khoác của anh linh hoạt giống như đuôi của một con cá nhỏ, lướt qua cơ bụng rắn chắc và rõ ràng của anh, vỗ hai lần rồi nói: “Thật tuyệt.”

Thẩm Ngật vừa tắm xong, người còn ướt cho nên nhiệt độ cơ thể còn hơi mát.

Anh luồn tay vào mái tóc mềm mại của cô vuốt ve, cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Bầu trời đêm đầy sao mênh mông, Ôn Nịnh ngước mắt lên liền đụng phải một đôi mắt đen còn sâu hơn cả sao đêm của anh.

Cô cười càng tươi hơn, đặt đôi chân nhỏ nhắn lên bắp chân anh, di chuyển lên xuống đầy âu yếm.

Nhịp tim của Thẩm Ngật tăng nhanh không thể kiểm soát được, hơi nóng dâng lên trong ngực anh, và sự mát mẻ trên cơ thể anh nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.

Anh nghiêng đầu, chạm nhẹ vào môi cô, rồi ngậm lấy môi cô.

Ánh trăng trong veo buông xuống, đôi mắt trong như dòng nước của Ôn Nịnh trở nên mơ hồ, bờ vai trắng nõn mịn màng phảng phất phủ một tầng khăn voan bay bổng, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt được.

Thẩm Ngật hôn lên đó một cách thành kính, để lại dấu ấn của riêng mình.

Nằm trong lồng ngực của anh, Ôn Nịnh vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Cửa đã đóng rồi sao?”

Ánh mắt Thẩm Ngật sâu thẳm, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, tiếp tục cúi đầu áp lên môi cô.

Chiếc quạt rơi xuống dưới xích đu, nằm yên lặng ở giữa hai cái bóng đang quấn lấy nhau của họ.

Trước đây Ôn Nịnh luôn luôn bận rộn, sau khi tan làm cũng rất ít khi hoàn toàn cảm thấy thư thái.

Sau khi kết hôn với Thẩm Ngật, cô dần sống chậm lại và tận hưởng niềm vui trong khoảng thời gian rảnh rỗi.

Cô và Thẩm Ngật đã cùng nhau trải qua bốn mùa trọn vẹn.

Đêm hôm đó, sau khi Ôn Nịnh đắp mặt nạ xong, cô bước vào phòng tắm rửa mặt.

Khi cô đi ra, cô thấy Thẩm Ngật đang ngồi ở đầu giường đọc sách.

Ôn Nịnh trở lại bên giường, khoanh chân ngồi dưới chăn bông mềm mại, cười nhìn anh: "Bảo bối, một năm nay anh đã đọc bao nhiêu sách rồi? Ít nhất có thể đạt được chứng chỉ bác sĩ dinh dưỡng rồi phải không?" Có lẽ anh đã trở thành nửa bác sĩ trong nhà rồi đó."

“Anh đọc không nhiều lắm” Thẩm Ngật hơi cong môi, khép sách lại đặt sang một bên, dịu dàng nói: “Em định đi ngủ rồi sao?”

“Em chưa muốn ngủ ngay, em có chuyện muốn nói với anh.”

Thẩm Ngật ngồi bên cạnh cô, ánh mắt theo thói quen dừng lại ở bên người cô: “Có chuyện gì vậy?”

Ôn Nịnh chớp chớp mắt: “Ngày mai, anh có thời gian cùng em đến bệnh viện không?”

Tim Thẩm Ngật thắt lại, anh vội vàng nắm tay cô: "Em làm sao vậy? Em cảm thấy có chỗ nào không thoải mái sao?"

So với thái độ căng thẳng của anh, Ôn Nịnh lại trông rất bình tĩnh: "Sao anh lại căng thẳng như vậy? Em không có chỗ nào không thoải mái cả, chỉ là muốn đi kiểm tra một chút mà thôi!"

Thẩm Ngật vẫn lo lắng hỏi: “Kiểm tra cái gì vậy?”

“Xét nghiệm máu, kiểm tra HCG.”

*HCG: Kiểm tra HCG là một loại xét nghiệm để xác định nồng độ HCG có trong nước tiểu hoặc trong máu. Kết quả kiểm tra HCG sẽ giúp các bác sĩ chẩn đoán thai kỳ từ sớm cho thai phụ.

Ôn Nịnh nói xong, Thẩm Ngật sững người tại chỗ, mất nửa phút mới nhận ra loại xét nghiệm này có ý nghĩa gì.

Toà

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp