Đừng Như Vậy Đối Với Anh

Chương 61


10 tháng

trướctiếp

Cánh cửa vừa đóng lại, Ôn Nịnh đã bị Thẩm Ngật ôm lấy eo, tấm lưng dựa vào cánh cửa.

Anh cúi đầu xoa chóp mũi cô, cụp mi mắt lại nhưng lại không nói gì.

Ôn Nịnh giơ tay ôm lấy cổ anh, cười hỏi: “Lại ghen tuông à?”

“Không có.” Thẩm Ngật thấp giọng phản bác.

Nhưng phản ứng của anh rõ ràng cho thấy anh đang ghen, chẳng qua anh không chịu thừa nhận mà thôi.

Ôn Nịnh chủ động hôn lên đôi môi mềm mại của anh, giải thích nói: “Anh ấy giúp chúng ta trông nom đứa bé cả đêm, bây giờ đã khuya như vậy, một mình trở về không hay lắm đâu.”

“Anh biết, chỉ là…” Thẩm Ngật cắn nhẹ môi trên, hơi thở vừa ấm nóng vừa ẩm ướt: "Thấy hai người cùng nhau chăm sóc Mộ Ý, anh không vui chút nào." Trông hai người cứ như vợ chồng thật, còn anh chẳng khác gì người ngoài cả.

Anh để ý chính là chuyện này đấy!

Ôn Nịnh nghe vậy không khỏi bật cười: "Không phải anh nói Văn Nghiêu sẽ giúp anh chăm sóc đứa nhỏ ở công ty sao? Sao chuyển sang ở nhà lại không được cơ chứ?"

Thẩm Ngật mím môi: “Lúc ở công ty không có anh ở đó.” Cho nên đương nhiên không cảm thấy khó chịu rồi.

"Chẳng phải anh cũng ở nhà sao? Anh sợ cái gì chứ?"

Thẩm Ngật ngừng nói, nhưng vẫn bày ra cái vẻ mặt ủ rũ không chịu được.

Ôn Nịnh cười lớn ra tiếng, ôn nhu dỗ dành anh: "Anh đừng ghen tị nữa, Văn Nghiêu chỉ giúp anh chăm sóc Mộ Ý thôi, anh ấy đâu phải đang giúp em đâu."

Thẩm Ngật lúng túng nhỏ giọng nói: "Anh ta dám chắc."

Chăm sóc Mộ Ý thì được, nhưng tuyệt đối không được chăm sóc cho Ôn Nịnh.

Ôn Nịnh khẽ thở dài: “Khất Khất à, bên cạnh Văn Nghiêu không còn ai khác, anh ấy rất cô đơn, ở cùng con bé cũng coi như cho anh ấy có chỗ dựa.”

Thẩm Ngật hạ giọng trả lời: “Anh biết rồi.” Cho nên anh mới đồng ý để Văn Nghiêu chăm sóc Mộ Ý cùng với anh.

Thẩm Ngật đã từng nghĩ rằng nếu anh và Văn Nghiêu đổi chỗ cho nhau, có lẽ anh sẽ không bao giờ có thể trở thành bạn bè với Ôn Nịnh và chồng cô ấy giống như Văn Nghiêu bây giờ. Anh không thể bình tĩnh nhìn Ôn Nịnh yêu đương với người khác, có con với người khác rồi cả đời bên nhau mãi được.

Nếu là như vậy, có lẽ anh sẽ lựa chọn đi đến một nơi không có ai quen biết, sau đó lẳng lặng rời khỏi nơi này.

Tuy rằng anh và Văn Nghiêu lựa chọn khác nhau, nhưng lại có một điểm chung, chính là dù có được Ôn Nịnh yêu hay không, nhưng cả đời này cũng sẽ không tìm ai khác.

Là tình địch với nhau, Thẩm Ngật đương nhiên hy vọng Văn Nghiêu cách Ôn Nịnh càng xa càng tốt.

Nhưng là bạn thân với nhau, Thẩm Ngật không muốn đối xử tàn nhẫn với anh ta như vậy.

Nếu Văn Nghiêu chỉ coi Ôn Nịnh là bạn bè và biết giữ chừng mực thì tốt, về điểm này Thẩm Ngật có thể chấp nhận được.

Chỉ cần trong lòng Ôn Nịnh luôn hướng về phía mình anh là được.

"Vừa vặn anh ấy cũng có thể giúp anh chia sẻ gánh nặng, không phải rất tốt sao?"

Thẩm Ngật gật đầu, đồng ý với lời nói của Ôn Nịnh, nhưng vẫn không quên kéo tay cô hỏi: “Vậy em nên quan tâm đến anh nhiều hơn một chút.”

“Được, em chỉ nhìn anh, không nhìn người khác.” Trong mắt hiện lên ý cười, Ôn Nịnh nhịn không được lại nhón chân lên hôn anh.

-------------

Từ đó về sau, cứ đến cuối tuần Văn Nghiêu sẽ đến chỗ họ, giúp họ chăm sóc cho Ôn Mộ Ý.

"Bộ quần áo này cậu giặt thế nào vậy? Mấy cái lỗ thủng to đùng thế này." Thẩm Ngật cau mày nhìn bộ quần áo trẻ con trên tay.

"Hỏng rồi sao? Đưa tôi xem nào." Văn Nghiêu nhận lấy bộ quần áo từ tay anh, lật đi lật lại hai lần, anh phát hiện ở chỗ ống tay áo có một cái lỗ to: "Cái áo gì mà mỏng dữ vậy không biết, lúc giặt quần áo tôi cũng đâu dùng lực mạnh lắm đâu, sao lại lủng một lỗ to thế chứ?"

"Cái đồ vụng về tay chân.” Thẩm Ngật vào nhà lấy hộp may vá, khéo léo khâu lại lỗ thủng.

"Lủng thì cũng lủng rồi, vứt cái áo đó đi, mua cái áo khác cho Mộ Ý."

Thẩm Ngật không ngẩng đầu nói: “Cái áo này là do Ôn Nịnh mua đấy.”

"Ồ. Chẳng trách cậu không nỡ vứt đi."

Khi đang chơi với Mộ Ý, điện thoại di động của Thẩm Ngật vang lên, anh nhìn thấy ID người gọi liền bắt máy.

"Ừm, anh đang ở nhà. Túi hồ sơ để trên bàn à? Ừm, để anh đi tìm." Vừa nói, Thẩm Ngật vừa cầm điện thoại vừa đi vào phòng.

“Có phải là chiếc túi có dự án 'Vấn Hồ' không?" Thẩm Ngật hỏi Ôn Nịnh.

"Là cái đó đấy, giờ anh có rảnh không? Có thể mang qua đây cho em được không? Nếu anh không rảnh, em có thể nhờ thư ký về nhà lấy cũng được."

"Anh rảnh mà. Chờ anh một chút, anh tới chỗ em ngay."

Thẩm Ngật cầm lấy túi hồ sơ, vừa định ra ngoài anh nhìn thấy bình giữ nhiệt của Ôn Nịnh để trên bàn cà phê trong phòng khách nên cũng tiện tay cầm theo luôn.

"Tôi đi giao đồ cho Ôn Nịnh, cậu giúp tôi trông Mộ Ý một lát nhé."

"Được rồi, cậu mau đi đi." Văn Nghiêu cầm lấy nắm tay nhỏ bé của Mộ Ý lên chơi đùa.

Thẩm Ngật yên tâm ra ngoài, anh đi giao tập văn kiện quan trọng cho Ôn Nịnh tham gia hội nghị.

Biết công việc sắp kết thúc, anh đợi cô bên ngoài làm xong công việc, sẵn tiện đưa cô về nhà luôn.

Nhiều người ăn mặc lịch sự đổ ra từ lối vào của sân vận động, ngay khi Ôn Nịnh bước ra, Thẩm Ngật đã nhìn thấy bóng dáng của cô.

Cô trò chuyện vài câu với mấy người đồng nghiệp của mình, họ bắt tay tạm biệt rồi bước xuống xe của Thẩm Ngật.

Sau khi lên xe, Ôn Nịnh giở điện thoại của mình ra, đúng lúc nhìn thấy bài đăng trên trang cá nhân mạng xã hội của Lục Thư Dương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp