Nhiếp Chính Vương Nuông Chiều Bệnh Mỹ Nhân

Chương 6


1 tuần

trướctiếp

Tốt lắm.

Thịnh Quyết như tìm được lý do để kiếm chuyện rồi, hắn dứt khoát phân phó hạ nhân yêu cầu những người không liên quan đều lui ra hết, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên gác đêm thì gác đêm. Sau đó, hắn ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, đưa ra yêu cầu bảo Giang Lạc Dao đọc sách cho mình nghe. Hắn làm vậy không vì lý do gì, chỉ là muốn trêu chọc đối phương thử, muốn xem bộ dáng mệt mỏi của nàng nhưng vẫn phải cố gắng tỉnh táo để đọc sách cho hắn.

Giang Lạc Dao có chút kinh ngạc, muốn xác nhận lại một chút.

Đúng vậy, vị Nhiếp Chính Vương tùy hứng này chính là muốn nàng thức đến hơn nửa đêm để đọc sách cho hắn nghe.

Quả thực giống như phụ thân đã nói, vị Nhiếp Chính Vương này không hề tuân theo quy củ hay lý lẽ thường tình mà chỉ dựa vào tâm tình của hắn.

“Để bổn vương xem, Giang gia đích nữ rốt cuộc đọc được bao nhiêu cuốn sách, có thật sự tài hoa hay không hay chỉ đơn giản là một cái gối thêu hoa vô dụng.” Thịnh Quyết có chút chột dạ, liền cố gắng tìm một lý do đường hoàng: “Bổn vương cũng là vì muốn kiểm tra việc học của ngươi một chút. Phụ thân ngươi đã phó thác ngươi ở vương phủ, quan tâm đến việc học của ngươi cũng là việc thường tình.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hắn nói dối một cách trắng trợn, không hề có chút quy củ nào.

Bởi vì các quý nữ kinh thành cho dù thỉnh tiên sinh về nhà dạy học, cũng chỉ là chỉ dạy những kiến thức đơn giản, sẽ không lấy tiêu chuẩn của các tiểu lang để áp dụng cho nữ hài. Trưởng bối trong nhà chỉ muốn các nữ nhi của mình có thể hiểu biết về sách vở, khi giao tiếp với người khác không tỏ ra lúng túng, chứ không hề có yêu cầu nào khác đến mức Thịnh Quyết phải kiểm tra “việc học” như hắn nói.

Rõ ràng rằng hắn chỉ vì muốn ép Giang Lạc Dao đọc sách cho mình nghe mà có thể nói ra đủ thứ lý do vớ vẩn.

Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, Giang Lạc Dao đúng là đã học qua rất nhiều kiến thức từ các tiên sinh.

Nàng vẫn luôn có thân thể không tốt, ở ẩn mãi không ra ngoài nên phụ thân sợ nàng nhàm chán, liền tìm một số tiên sinh đến dạy nàng biết chữ, đọc sách và đánh giá sách cổ. Ngày qua ngày được dạy dỗ cẩn thận, nàng nhắm mắt cũng có thể đọc thuộc lòng được nhiều quyển sách khác nhau.

Giang Lạc Dao gật đầu, cầm lấy một cuốn sách, ngữ khí bình thản cất lời…

Thịnh Quyết nhắm mắt lắng nghe, giọng nói mềm mại êm ái của đối phương truyền vào tai, rõ ràng là đang đọc sách vở khô khan, nhưng lại như lời thì thầm của thiếu nữ ở bên tai. Mặc dù giọng nói của nàng không có chút cảm xúc rườm rà nào, chỉ bình thản như một mặt hồ không gợn sóng, trong vắt, yên bình, nhìn một cái là thấy đáy, khiến lòng người cũng theo đó mà trở nên yên tĩnh.

Thịnh Quyết bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Thời điểm này hắn đã quên mất mục đích ban đầu của mình, hơi cựa quậy một chút điều chỉnh tư thế để bản thân dựa thoải mái rồi ngủ tiếp.

Giọng Giang Lạc Dao ngày càng nhỏ, cuối cùng, nàng hỏi Hứa Lạp: "Vương gia cứ như vậy ngủ rồi sao?"

Hứa Lạp buồn rầu: "Vương gia hôm nay bị cảm lạnh, dễ mệt mỏi, hơn nữa có lẽ là do ảnh hưởng của chén thuốc đó, Vương gia ngủ một giấc này, sợ rằng phải đến ngày mai mới dậy. Cô nương cũng đừng đọc nữa mà sớm đi nghỉ ngơi đi."

Giang Lạc Dao liếc nhìn Thịnh Quyết, sau đó lại nhìn Hứa Lạp với ánh mắt dò hỏi— vậy hắn phải làm sao?

Hứa Lạp cũng không biết làm thế nào, đành phải miễn cưỡng ở đây để chờ chủ nhân của mình tỉnh lại.

Giang Lạc Dao nói với hắn, nếu Vương gia bây giờ không tiện trở về, chi bằng đi chuẩn bị một cái phòng ngủ trước rồi sáng mai tuyết ngừng rồi hẳn đi.

Như thế cũng được.

Hứa Lạp thử gọi chủ nhân của mình, nhưng không gọi được, xem ra đối phương đã ngủ say rồi, căn bản không nghe thấy gì.

Hứa Lạp: "..."

Giang Lạc Dao cũng không có cách nào, đành phải lấy áo choàng của mình, khoác lên cho Thịnh Quyết để hắn ngủ không bị cảm lạnh, bằng không ngày mai còn phải uống thuốc một hồi.

Cũng nhờ thế mà lúc Thịnh Quyết tỉnh dậy vào ngày hôm sau chứng phong hàn cũng không trở nặng thêm.

Thịnh Quyết bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, khi tỉnh dậy, cảm giác như Trang Chu mơ thấy bươm bướm*, mơ hồ như đã trải qua mấy kiếp người, tất cả những gì nhìn thấy đều không chân thực.

*Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá"

Hứa Lạp đã ở sẵn bên cạnh chờ, thấy Vương gia nhà mình bắt đầu tỉnh lại, Hứa Lạp liền kể lại chuyện tối hôm qua.

Thịnh Quyết nghe mà bực bội day day giữa mày, không hiểu tại sao bản thân hắn là người cẩn thận vậy mà lại mất cảnh giác ngủ thiếp đi dễ dàng như thế. May mắn đây là phủ của hắn chứ nếu đêm qua hắn ở bên ngoài mà vậy thì đúng là không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Hắn thực sự không thể nào tưởng tượng nổi bản thân lại có thể làm chuyện lỗ mãng như vậy.

Nghĩ lại năm ấy hắn mang binh lính trong mưa tuyết chờ viện binh trong cốc suốt đêm, mấy ngày liền không chợp mắt cũng chưa từng mất cảnh giác mà nghỉ ngơi.

Ở trong cả hoàn cảnh vô cùng khó khăn như vậy hắn không bao giờ lơ là cảnh giác , ai ngờ hôm nay, hắn lại ngủ thiếp đi một cách vô tri vô giác trong căn phòng ấm áp của một cô nương xa lạ.

Điều khiến hắn tức giận hơn là, hắn không chỉ ngủ say không biết gì, mà còn tỉnh dậy rất muộn. Đến cả khi bọn hạ nhân quét sạch tuyết trước cửa rồi, hắn cũng không hề bị đánh thức.

Rèm che cửa sổ che khuất tầm nhìn, cách một lớp rèm, bên ngoài là những hạ nhân đang nhịp nhàng làm việc.

Nhiếp Chính Vương Thịnh Quyết nhìn chằm chằm vào tấm rèm với vẻ mặt đầy sát khí, ánh mắt hắn vô cùng không tốt, dường như muốn xuyên qua tấm rèm nhìn về phía những người bên ngoài. Sự bực bội trong ánh mắtấy như có thể thiêu đốt tấm rèm, sát phạt những kẻ vô tội ngoài kia.

Hứa Lạp biết hắn đang nghĩ gì, vội vàng khuyên giải: "Vương gia ở đây, bọn hạ nhân quét tuyết bên ngoài đều cố gắng không lên tiếng, sáng sớm đều nhẹ nhàng đi lại, Vương gia không nghe thấy cũng là điều dễ hiểu, lúc nô tài tỉnh dậy cũng không nghe thấy tiếng động gì... Không phải do Vương gia mất cảnh giác, mà là do bọn hạ nhân của Nhạc Xương Hầu có quy củ nghiêm ngặt..."

Hứa Lạp cố gắng lựa lời đưa cho Thịnh Quyết một bậc thang, nếu là ngày thường, Thịnh Quyết cũng đủ để mắt nhắm mắt mở dựa vào đó mà leo xuống, không tiếp tục vướng mắc nữa.

Nhưng lần này lại khác, Thịnh Quyết đến đây vốn đã mang theo một bụng tức giận, hơn nữa tâm trạng đã dồn nén sẵn trước đó nhiều ngày. Bây giờ lại càng không dễ bị khuyên nhủ như vậy, sự phẫn nộ trong lòng lại được tích tụ thêm một khoảng.

Ngay lúc hắn đang cau có, tính toán gây chuyện.

Giang Lạc Dao đã đến đây.

"Phương thuốc trị chứng cảm lạnh này sẽ khiến người uống mệt mỏi, từ đó nghỉ ngơi một chút là ngày hôm sau sẽ nhanh chóng khỏe lại. Xem ra, Vương gia và ta giống nhau, cùng mắc một loại chứng cảm lạnh nên uống phương thuốc này mới đem lại hiệu quả khá tốt."

Giọng nói của nàng không lớn, mang theo chút lười biếng, khi mở miệng, như dòng nước ôn hòa chảy qua bên tai, khiến lòng người trở nên bình tĩnh lại.

Giang Lạc Dao cũng không dựa theo quy củ bình thường mà đến chào hỏi Nhiếp Chính Vương.

Nàng tựa như đang nói chuyện phiếm bình thường với bạn bè, giọng nói ôn hòa, cử chỉ nhẹ nhàng, đối với Thịnh Quyết mà nói, từ giọng nói đến hình bóng đều không có vẻ đột ngột.

Thịnh Quyết còn đang đợi nàng dứt lời rồi đến thỉnh an mình.

Nhưng nàng lại không quan tâm đến nghi thức xã giao này, ngược lại tiếp tục theo chủ đề vừa rồi nói tiếp: "Trước đây ở hầu phủ, ta thường xuyên bị bệnh, ngay cả khi ngủ cũng không thể ngủ yên. Phụ thân liền chọn lựa lại rồi dạy dỗ số hạ nhân đó biết nhẹ nhàng hầu hạ, cho nên Vương gia mới không dễ bị đánh thức như vậy."

Vẫn không chờ được câu thỉnh an kia— Thịnh Quyết cảm thấy nếu đổi lại là người khác, hắn sợ rằng hắn đã gây khó dễ vì hành vi vô lễ này, nhưng đây lại là Giang Lạc Dao.

Nhiếp Chính Vương không thể không thừa nhận, lời nói của đối phương khiến hắn cảm thấy thoải mái.

So với Giang Lạc Dao, lời nói của Hứa Lạp lại không gãi đúng chỗ ngứa.

Không có quy củ, thực ra cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng Thịnh Quyết lại rất muốn thấy nàng thỉnh an mình.

Nhiếp Chính Vương nghĩ, nhưng Nhiếp Chính Vương không nói.

Vừa mở miệng, hắn lại chọn nói lời khó nghe: "Ốm đau bệnh tật, không dễ nuôi sống như vậy, nếu là hành quân bên ngoài, đi không được mười dặm đường đã bị đại quân vứt bỏ từ lâu rồi."

Giang Lạc Dao: "..."

Hứa Lạp: "..."

Hứa Lạp cả người đều không ổn rồi, Giang Lạc Dao bên cạnh cũng là vẻ mặt khó tin.

"Vương gia, cô nương là đích nữ của hầu gia, đấy là chưa kể cô nương còn là nữ tử, cô nương mới không cần cưỡi ngựa chiến đi đánh giặc đâu." Hứa Lạp mặt mày biến sắc, vội vàng nhắc nhở chủ nhân của mình: "Hầu gia yêu thương cô nương như vậy, sẽ không để nàng chịu một chút khổ cực nào chứ nói gì là việc vô lý như đi đánh giặc."

Thịnh Quyết vẫn cứng miệng: "Nàng thân thể yếu ớt như vậy, sao có thể làm kỵ binh được? Nghĩ cũng hay lắm. Nhiều nhất cũng chỉ là một binh lính bình thường thôi."

Hứa Lạp: “......”

Giang Lạc Dao che miệng khẽ ho khan một tiếng: "Ta sẽ không gây thêm phiền toái cho Vương gia."

Bệnh tật không chừa một ai, nhưng vị Nhiếp Chính Vương ngang ngược tàn nhẫn này lại không hiểu đạo lý này. Hắn tự nhiên muốn một cô nương ốm yếu "tự mình khắc phục" bệnh tật, để không gây phiền toái cho hắn.

Trên đời này, kẻ bạc tình không có trái tim nhất cũng chỉ như vậy.

Hứa Lạp cũng không có cách nào phản bác lời nói của chủ nhân mình, hắn chỉ có thể xấu hổ cười gượng với Giang Lạc Dao, dứt khoát không hé răng nữa.

Giang Lạc Dao cũng không nói tiếp, nàng cúi mặt, một bên nghe Nhiếp Chính Vương nói những lời khó nghe, vừa lúc Nhiếp Chính Vương sắp rời đi, chêm vào một câu: "Bệnh đến thì nhanh, lúc đi lại kéo dài, Vương gia hôm nay cũng phải chú ý thân thể, nếu không cẩn thận lại bị bệnh sẽ khiến Vương gia dễ ngủ quên mà hỏng việc."

Thịnh Quyết đang muốn rời đi đột nhiên khựng lại, xoay người bình tĩnh rũ mắt nhìn xuống.

Hắn nghe ra ý tứ của Giang Lạc Dao— nàng lúc này đang trách hắn không hiểu nhân tình, cho nên cố ý nhắc lại chuyện trước đây khiến hắn khó chịu.

Hắn buồn bực vì bản thân lại ngủ quên, nàng sẽ ôn hòa khuyên giải. Đồng thời nàng cũng sẽ vì ngươi khó chịu với nàng, sau đó nàng sẽ như vô tình nhắc lại chuyện này, thủ đoạn mềm dẻo từ từ khơi gợi lại sự phiền lòng của hắn.

Chuyện gì đây chứ.

Thịnh Quyết không khỏi nhìn kỹ lại nữ tử trước mặt.

Giang Lạc Dao thoạt nhìn mềm mại yếu đuối, không có gì không phù hợp, nhìn qua thì dễ khiến người khác mất cảnh giác, nhưng nhìn kỹ thì cô nương này vẫn có chút tính khí.

Giương cao cờ "quan tâm", cố ý chọc tức người khác, nàng tính khí cũng rất lớn đấy.

Thịnh Quyết nghĩ thầm, lần này hắn sẽ không so đo với nàng.

Sau đó, khi Hứa Lạp giúp hắn vén màn che tuyết, hắn theo bản năng quay đầu lại nói một câu kêu nàng không cần ra tiễn, nếu không bị cảm lạnh, hắn còn phải tốn công lo lắng đến thăm nàng.

Giang Lạc Dao gật đầu— biết đây là Vương gia đang trách nàng thường xuyên ốm đau khiến hắn phiền toái.

Hai người trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Cả hai đều không muốn giao tiếp với nhau nữa, tốt nhất là nên không bao giờ gặp lại.

Đúng lúc này, Hứa Lạp vừa vén màn lên, một cơn gió buốt giá mang theo những bông tuyết mịn như sương ùa vào.

Cơn gió lạnh này không sai không lệch tạt vào mặt Nhiếp Chính Vương, khiến hắn đứng chôn chân tại cửa.

Bị gió tuyết tạt vào, Thịnh Quyết lập tức cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, liền ho khan vài tiếng. Khi mở miệng, hắn cảm thấy giọng hắn lại khàn đi.

Thịnh Quyết: “……”

Ma ma vừa mang thuốc đến cho cô nương thì thấy cảnh tượng này, vội vàng gọi hắn quay lại: “ Vương gia bệnh chưa khỏi hẳn, ngài đừng nên đứng ngoài gió tuyết như vậy chứ”

Đợi Thịnh Quyết quay lại, ma ma lần nữa bắt mạch cho hắn rồi nói rằng bệnh của hắn e rằng sẽ trở nặng, dặn dò hắn nhất định phải cẩn thận, nhớ uống thuốc đều đặn và chú ý mọi mặt.

Thịnh Quyết tưởng tượng đến vị thuốc khó uống kia, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Hắn dứt khoát bỏ ngoài tai những lời dặn dò của ma ma, đứng dậy và đi ra ngoài.

Ma ma không ngăn lại được cũng không dám cản trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mặc cho từng cơn gió lạnh buốt của sáng sớm, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh mà rời đi.

Trời lạnh thế này, còn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ như vậy làm chi?

Ma ma chú ý thấy Giang Lạc Dao đang mặc một kiện áo choàng nhưng trên tay còn đang cầm một chiếc áo choàng khác, liền đề nghị nàng đưa cho Nhiếp Chính Vương khoác thêm.

Giang Lạc Dao nhẹ nhàng trả lời ma ma: "Chiếc áo choàng này đêm qua ta đắp cho Nhiếp Chính Vương, vừa rồi còn ở nguyên trên ghế. Ta thấy có lẽ hắn không muốn mặc nó."

"Nhiếp Chính Vương thể trạng cường kiện, e rằng sẽ không vì chút gió tuyết này mà lại bệnh." Giang Lạc Dao ngừng lại một chút rồi nói thêm: "Hắn ghét bỏ sự phiền phức, có lẽ sẽ không để tâm đến những căn bệnh vụn vặt."

Nhờ có chiếc áo choàng của Giang Lạc Dao, bệnh của Thịnh Quyết mới không trở nặng thêm vào đêm hôm qua.

Bất chấp lời khuyên của Giang Lạc Dao, Thịnh Quyết vẫn bị gió lạnh buổi sáng làm cho ngã bệnh. Cái cảm giác đau ốm mà hắn vốn ghét bỏ vẫn cứ không chừa một ai, bình đẳng tìm đến hắn.

Bệnh đến như núi lở.

Nhiếp Chính Vương vốn chưa bao giờ mắc bệnh nặng, nhưng lần này lại bị bệnh một cách oanh oanh liệt liệt, thậm chí liên tục cáo ốm mấy ngày lên triều.

__________________

Lú: Há, quả táo không chừa một ai (¬‿¬)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp